Ngày thứ nhất
1. Tiếng gió rít qua khe cửa khi người ta đang tắm cho con. Gió khóc à? Cánh cửa sập lại nhẹ nhàng rồi im ắng hoàn toàn. Nước tắm thơm ấm nhưng con chợt rùng mình, linh cảm có gì không ổn… Đêm đã tràn lan bên ngoài nhà bảo sanh thành phố nào lạ hoắc.
Con đảo mắt quanh phòng. Mẹ nhỏ xíu, vậy mà chiếc giường trống trải thênh thang khi không còn mẹ nữa. Màu trắng. Cái gì cũng trắng, từ tấm ra giường đến vật dụng, nó ùa vào mắt khiến con mệt phờ nhắm lại.
Chẳng có sắc gì khác à? Vậy mà bà mụ dạy con linh tinh, và pha màu thế nào để tạo sắc mới. Hồi nãy người ta quấn người con bằng chiếc chăn nhỏ trắng. Và con thấy tấm chăn trên người mẹ cũng trắng, ố uế nước mắt.
Khóc gì mà lắm vậy mẹ ơi. Chín tháng nay ngày nào con cũng nghe tiếng nấc. Chán phèo. Muốn an ủi mẹ nhưng biết nói gì với người chỉ biết khóc?
Bây giờ con nằm đây sạch sẽ tinh tươm, cố nghiêng đầu sát bụng lắng nghe tận cùng trong đó có tiếng nói nào: tịnh không, hoàn toàn im lặng.
Sự im lặng hãi hùng khiến con nghe được gió tỉ tê đâm thủng màn đêm, đâm thủng bức tường dày nhà bảo sanh, đâm thủng màng nhĩ con mong manh vô cảm. Gió khóc à.
Thương mẹ quá. Giận mẹ quá. Con ré lên, phẫn nộ. Nãy giờ tiếng chân bôn ba. Tiếng gọi nhau. Và họ tìm khắp các phòng, ngoài hành lang. Sục sạo.
Giống như trò cút bắt vậy mẹ. Họ thắc mắc bà ấy vừa nằm đây, mưa gió thế này làm sao ra ngoài được. Chưa kịp tắm cho thằng nhỏ nữa mà…
Con vẫn thản nhiên ré, chắc chắn là chói tai, cảm thấy hả hê dễ chịu rồi nhưng chưa thèm nín. Ré cũng có cái khoái của nó mẹ ạ. Mẹ đã bao giờ ré chưa? Chắc chưa. Mẹ cứ thút thít với con là giỏi!
- Xem thêm: Tình yêu bao la của mẹ
Tiếng gió khóc dập dình theo cánh cửa mở ra khép vào, lùa cái lạnh căm căm thấu tận con tim bé nhỏ của con. Nó se lại, dại đi.
Một bà gắt gỏng: “Mày đã biết trước số phận thế, khóc lóc nỗi gì. Im đi cho người khác ngủ”… Giỡn hoài, con không ngủ thì hòng ai được ngủ!
2. Mẹ không dám giữ con lâu trên bụng như y tá khuyên “cho nó lấy hơi ấm của bà”. Mẹ sợ nếu giữ con lâu thêm giây phút nào mẹ sẽ không còn can đảm dứt con được nữa.
Mẹ sợ. Cái gì cũng làm mẹ sợ. Mẹ chỉ cần lãng mạn thương yêu ngùn ngụt một giây là con thành hình. Chỉ cần mang chín tháng là tạo cho con thân thể. Chỉ cũng cần một giây can đảm bước khỏi phòng này là cắt đứt với con. Nhưng…
Ngày thứ hai
1. Thiên hạ không quan tâm đến con lắm mẹ ạ. Họ cho ăn đúng giờ và tắm táp thay quần áo đúng giờ. Cóc cần, cũng chẳng đòi hỏi gì hơn, được no đủ sạch sẽ là vui rồi.
Sống để ăn cái đã. Giản dị quá. Chỉ cái không chịu được là họ nói xấu mẹ trước mặt, thản nhiên ác độc như con câm điếc. Con trách mẹ được nhưng ai nói động đến mẹ là liệu hồn đấy nhé!
Nhưng tay chân con bé bỏng yếu đuối quá không bịt mồm họ được, không bịt tai mình được, thế là lại phải nghe. Lời ong tiếng ve là thế đấy mẹ nhỉ.
Con lạnh tanh làm như không hiểu, không muốn để họ đọc thấy lòng mình qua cửa sổ tâm hồn. Con khép cửa sổ lại, hất mọi thứ vào trong và hít thật sâu rồi đẩy dài hơi thải nó khỏi người.
Trong số ấy chỉ có một bà, cái bà to béo hai bàn tay như chiếc quạt xòe là có vẻ lưu tâm tới con, không nói xấu mẹ cũng chẳng phê bình tính khí hoặc tiên tri tương lai dằng dặc của con chưa đến (Có mấy bà làm như thầy bói không bằng mẹ ạ, rỗi hơi nhỉ).
Bà chỉ nhìn, vuốt ve con, thỉnh thoảng lắc đầu và ánh mắt buồn buồn. Lạ chưa, con chỉ gặp người buồn! Con lại nhìn quanh căn phòng mới, không phải chỗ hôm qua lúc còn có mẹ.
Nằm một chỗ mà không nhìn quanh thì làm gì. Cũng vui vui. Căn phòng thênh thang trải dài tận đâu đâu. Và cũng trắng. Ở đây nhiều người vào ra trò chuyện. Ở đây con có nhiều bạn bè, tí toách chút đỉnh rồi ngủ.
Thiên hạ dễ ngủ quá, ngủ hầu như suốt ngày trong khi con, chậc, đằng nào thì cũng có chút đỉnh đầu óc nên trằn trọc tư duy. Con lắng nghe mỗi tiếng động ở cửa.
Biết là vô lý nhưng vẫn mong tiếng chân êm êm của mẹ. Nhớ hồi ở nhà, đêm đêm mọi người đã yên giấc mẹ lại rón rén tới lui dọc hành lang, âm thầm, dù trăng vằng vặc hay tối mịt mùng.
Đấy là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của mẹ con mình. Im trong bụng mẹ, con cảm nhận là mẹ không phải nói gì, không phải tránh né ai, không phải ngượng nghịu. Bây giờ úi chà, nếu mẹ đến!
Con muốn nhoài người về trước, ngồi lên nhìn vói ra ngoài sẽ trông thấy rộng hơn, từ sân, từ hành lang, ngay cả từ bãi đậu xe.
Nhưng người con cứ nhũn nha ẻo lả. Con nghiến răng cố trườn lên nhưng nhớ lại răng chưa kịp mọc, nghiến vào lợi đau điếng, để ít nhất là nhìn rõ cô công chúa xinh xắn nằm bên, nhưng vô phương.
Con chỉ loáng thoáng thấy tóc cô đen ánh nâu nâu, chiếc mũi thanh tú và đôi môi hồng ngọt ngào mỗi lần dùng bữa. Gia đình cô tới lui tấp nập, con cũng thấy thèm nhưng, chậc, cái đó dành cho con gái…
2. Hôm qua người ta cứ xúi mẹ rặn ra, cố rặn ra, nè một hai ba, rặn nhé. Chần chừ. Nếu mẹ rặn hết sức mình, con ra, là mẹ sẽ không còn con nữa.
Mẹ đã quen cái bụng bị siết nặng nề, biết con nằm trong đó, chuyện trò với con, ve vuốt con qua lớp vải, chạm khẽ làn da bụng là sờ thấy con.
Nhưng ra ngoài thì con thuộc người khác, có cuộc đời khác, thoát khỏi vòng tay mẹ. Khi kéo con ra, bà y tá to béo reo vui vẻ “Con trai”!
Với mẹ, con trai chỉ có nghĩa là con sẽ có cái khổ khác, không có cái khổ như mẹ đang mang. Và con tím tái không khóc.
Con nhỏ xíu như chuột nhắt khiến mẹ đau lòng. Suốt chín tháng mẹ bị đặt dưới sự ăn uống kiêng khem chặt chẽ, cốt không cho con nở nang để bụng mẹ bó riết dễ dàng.
Vải lớp lớp siết chặt đến nỗi có khi mẹ tưởng bị ngạt thở thì chắc con thở cũng khó khăn. Đời con mới bắt đầu đã bị quên lãng rồi nên sinh ra con dửng dưng quá, không khóc như bao trẻ khác.
Có tích tắc mẹ tưởng con mở mắt nhìn mẹ khiến mẹ lặng người. Cùng lúc mẹ lại sợ nhìn con và được con nhìn lại. Ai biết đâu trong cái nhìn chạm điện mẹ con, dòng đời sẽ xuôi về ngõ khác.
Mà cái ngõ đó mẹ bị cấm bước chân vào. Nên ý nghĩ phải trốn tránh con khiến mẹ buốt lòng tự nhủ phải lấy can đảm, không được ủy mị vương vấn con lâu hơn dù chỉ một cái nắm tay – bàn tay nhỏ xíu tội nghiệp của con trai mẹ, bàn tay sẽ bơi vào đời đơn độc, bàn tay sẽ tự gầy dựng mọi thứ một mình, bàn tay sẽ vẫy nhưng mẹ không dám nhận mình có diễm phúc được là người đàn bà từng mang nặng đẻ đau…
Ngày thứ ba
1. Nắng sót mùa thu xuyên qua cửa kính hòa màu vàng tươi đổ vào phòng. Có thế chứ, gì mà cứ âm u! Các nhân vật bức tranh ở đây luôn luôn mang màu áo xanh nhàn nhạt, buồn tẻ, chỉ có bước chân là hơi sinh động.
Thỉnh thoảng có ai ở ngoài vào với màu gì khác, đỏ chẳng hạn, bắt mắt con vô kể. Những lúc đó con rộn ràng vui, líu lo với người ấy nhiều điều rồi thẫn thờ chợt nhận ra người ta cũng chẳng màng để mắt đến mình. Con lại tự nhủ “Thôi, cóc cần!”.
Hôm nay căn phòng có vẻ nhộn nhịp. Nhiều người lao xao đến cạnh cô công chúa đang say ngủ. Một bà âu yếm “Lila của ngoại đâu. Bữa nay về nhà nè con”.
Giọng bà ngọt lịm nghe êm tai quá mẹ ạ. Họ mỉm cười cực kỳ âu yếm, nói nựng những lời vui vẻ khác những lời con nghe từ mẹ. Không nói với con mà con nghe cũng khoái nữa là!
Nhiều cánh tay hân hoan đưa ra, nhiều vòng tay nôn nả dang rộng chỉ để bọc tròn cô Lila nhỏ xíu. Từng ấy vòng tay có thể ôm hết chúng con của cả phòng này.
Họ nâng cô công chúa nhỏ lên, cẩn trọng như báu vật mong manh dễ vỡ, thay cho cô chiếc áo hồng tuyệt đẹp. Chà, sang dữ! Cô công chúa nhỏ mỉm cười, đôi môi mọng tràn hạnh phúc. Biết họ dợm bước đi, con khẩn khoản “Lila Lila, đừng bỏ tớ Lila!”.
Nhưng Lila không trả lời, cũng chẳng buồn liếc con an ủi. A, trông xinh vậy mà vô tình gớm nhỉ. Níu lại không được, con mở trừng mắt nhìn mọi người rồi ré lên, ré muốn bể phổi đứt hơi. Bà ngoại Lila chợt nhìn con mỉm cười.
- Xem thêm: Ánh mắt rớt vào đêm
Bước đến vuốt má con, bà nói nựng dịu dàng: “Con trai phải ngoan, không được khóc nhè nghe!”. Sao xa lạ mà bà có thể hào sảng ban cho con cái nhìn trìu mến động lòng thế mẹ?
Quay sang y tá, con không nghe bà hỏi gì, nhưng câu trả lời của bà to béo bàn tay quạt xòe khiến con bật người sửng sốt. Thật vậy sao mẹ? Thật vậy sao trời?
Lila thênh thang ra cửa với gia đình rắn rồng chẳng khác ngày đại lễ. Con cố nhìn theo bước chân hí hửng mọi người đến khi khuất sau bức tường xám nhạt… Con buồn. Mẹ ơi, con buồn!
2. Mẹ bắt đầu sốt con ạ. Hôm đó tuôn ra mưa mà mẹ bận không đủ ấm. Và bỏ quên lại chiếc khăn len. Mẹ lao ra cổng nhà bảo sanh như bóng ma, như kẻ trộm mà tận cùng thì mẹ nghĩ mình là kẻ hư hỏng, tội lỗi, bất nhân.
Mẹ gào gọi con. Bụng nhẹ tênh khiến mẹ lảo đảo như đi trên mây, hụt hẫng. Phần dưới người mẹ ướt đẫm nước mưa và máu. Bàn tay bà y tá to béo là thế mà vọc vào người mẹ gọn trơn, cố moi hết khỏi mẹ những gì dính líu đến con.
Máu cứ tuôn ra, nước mưa quất vào mẹ, châm qua áo mỏng, những sợi mưa mạnh mẽ đẩy chân mẹ xiêu xiêu bước bước mộng du. Mẹ cứ xuôi theo sợi nước mà đầu óc vừa trống rỗng vừa trình trịch những chì.
Bà ngoại chờ ở cửa, lặng lẽ chẳng khác bóng ma, dìu mẹ vào căn phòng thuê lạ hoắc. Mẹ không khóc, tỉnh táo như vừa đi dạo ngoài vườn. Mẹ nuốt chén cháo nóng ấm cả người nhưng lòng mẹ lạnh tanh.
Tiêu hành nồng sực từ chén cháo, và nước mắt bỗng hối hả đổ vào cho cháo loãng ra nhưng không phải vì hành cay xé mắt. Mẹ không còn là mẹ nữa. Và thế giới cũng đổi khác rồi. Hôm nay con đang nuốt cái gì ở bệnh viện? Con vẫn là con trai của mẹ hả con?…
Ngày thứ tư
1. Câu trả lời của bà to béo ám ảnh con từ hôm qua đến giờ. Đoảng vị như con mà cũng nhớ dai tợn! Ban đêm không chợp mắt, trừ phi có ai vào phòng con mới giả vờ nhắm. Không muốn nhìn ai nữa.
Thấy ghét mọi người. Con cam phận nhưng không muốn ai thương hại. Cả đời trong bụng mẹ, con chỉ nghe mẹ tâm tình với con và khóc, chưa thấy mặt mẹ ra sao.
Nhưng tiếng chì bấc trong nhà, con hiểu ông bà ngoại rất nghiêm khắc vì mẹ là cái gì nhỉ, à, con nhà danh giá hay gì gì đó, có vẻ quan trọng.
Nên khi vừa ra khỏi bụng mẹ, con tò mò vội ngước nhìn xem con nhà danh giá hay gì gì đó ra sao. Qua lớp máu loãng ướt và cái gì nhờn nhờn vướng víu rít rắm, con thấy da mẹ xanh xao, đôi mắt ướt đẫm và buồn sao mà buồn!
Con gọi, mẹ mím môi không nhìn nên không rõ mẹ cười hay mếu. Con cóc thèm nhìn các bà chung quanh, họ tát mạnh vào mông con cũng thản nhiên, con nhìn mẹ và không còn thiết gì khác nữa.
Rồi trời ơi hạnh phúc làm sao, họ đặt con vào tay mẹ. Và mẹ hôn con. Cảm ơn chiếc hôn vội vàng duy nhất mẹ tặng con ngày bước vào đời…
Bây giờ nằm đây một mình, không còn mẹ yêu quý để nhìn, không còn Lila dễ thương để ngắm, chỉ nghe lòng mình sôi nổi câu nói của bà to béo.
Có lần mẹ kể câu gì ông thầy dạy đệ tử: “Khi ra đời thì con khóc mà mọi người chung quanh cười, phải sống thế nào để khi chết thì con cười mà mọi người chung quanh phải khóc”.
Con sinh ra đời đã không ai cười thì con cũng cóc khóc chi cho mệt xác. Mẹ hiểu cái khóc nặng nhọc thế nào. Và vậy thì cái sống cái chết của con nào ảnh hưởng gì ai. Mẹ cứ tỉ tê xin lỗi, mong con tha thứ.
Mọi lời đều trải dài ngâm trong nước mắt. Ông bà ngoại có những giá trị gì gì phải bảo vệ, rất nhiêu khê mẹ đã kể con nghe. Con không nói là có thể hiểu hết, nhưng con yêu mẹ. Yêu thì coi như hiểu và chấp nhận mọi điều…
Cứ chợp mắt thì con mơ thấy mẹ. Con bay lượn như chim qua các tường thành kiên cố ở đâu đâu, cao vòi vọi. Con đậu trên góc bức tường đã loang lổ tiêu điều, tàn tích của một lâu đài nào đấy. Con dõi mắt ra xa trông tìm mẹ.
Nhưng con chỉ gặp mẹ sau khi bay lượn nhiều vòng qua các cánh đồng ngút ngàn đang mùa lúa chín vàng ươm, rồi chui vào khe hở một trái núi chẻ đôi.
Bên kia núi là mái tranh nghèo, làn khói mỏng manh len qua từng cọng tranh, thênh thang dạo chơi với gió. Ở đây không nghe gió khóc.
Mẹ gọi, mắng con mải rong chơi về trễ bữa cơm chiều. Ôi được nghe mẹ mắng mới sung sướng làm sao! Con nhảy cẫng vui sướng và giật mình, cô độc giữa màu trắng mênh mang đêm bệnh viện…
2. Mẹ vẫn sốt. Càng sốt càng nghĩ nhớ con. Mẹ không quên được cái cảm giác khi con thoát khỏi người, nóng hổi, có cái gì như thác ào ra, nhầy nhụa, đau đớn… Nhưng sau đó thì chơi vơi hụt hẫng hoàn toàn!
Rồi cảm giác ôm con đỏ ối rin rít từ tay bà y tá đặt lên ngực mẹ, và cảm giác vội vàng đặt con xuống giường tránh né, mặc vội áo quần nhào ra cửa khi các bà qua phòng bên cạnh chuẩn bị tắm cho con.
Mẹ hôn con vội vàng, chút máu tanh tanh dính trên mũi mẹ không lâu vì nước mưa rửa ngay khi vừa ra đến cổng. Con chẳng còn gì trên người mẹ từ đó.
Chỉ có trong lòng, đau buốt. Và mẹ quen tay xoa xoa bụng, nhưng bên trong chỉ còn mớ dây nhợ lùng nhùng. Mẹ gào lặng lẽ trong đêm.
Chẳng ai nghe, chỉ có gió hùa theo, cũng khóc… Rồi mẹ lại ân hận: sao không nhắm mắt bước đại vào con đường có đề bảng cấm, cũng chỉ cần một giây lãng mạn điên cuồng như lúc tạo ra con?
- Xem thêm: Tuổi thơ như tranh
Theo ngoại về nhà. Lúc lắc trên xe, những cơn quặn ruột lúc con muốn chào đời đã qua, những dòm ngó thị phi đã tê tái, mẹ lạnh mình nhớ đến điều ghê gớm khác.
Phải cải trang vẻ nhà nghèo, mẹ cô độc bước vào căn nhà dành cho sản phụ với chiếc bao nylon nhàu nát bên trong vỏn vẹn một chiếc khăn len.
Bộ bà ba sậm màu chắc không thay đổi gì phong thái bên ngoài của mẹ. Và có người, có những người tinh mắt lắm con ơi, họ đến cười cười, cái cười kiểu đồng lõa, “thông cảm”, đề nghị một số tiền để sẽ ẵm con đi. Lúc đó mẹ phẫn nộ và nhục.
Trời ơi, người ta có thể nhẫn tâm trả giá cho nỗi đau vô giá của mẹ, bởi vì trong mắt họ mẹ không còn nữa tính người? Bởi vì tính người thì ai muốn bỏ con? Cái sĩ diện gia đình, cái danh hờ xã hội đã giết chết mẹ mất rồi – và nhiều người khác nữa.
Mọi thứ cứ quấn lại, tung lên, quật xuống, sôi sùng sục trong đầu mẹ. Mẹ nóng quá con ơi, nóng lắm. Mừng là con đã thoát ra để không bị thiêu sống trong mẹ.
Nước mắt ít ỏi quá không dập tắt được ngọn lửa địa ngục, vậy mà nó vẫn cứ trào ra. Mẹ ráng không khóc để con được vui vẻ ở nơi miễn cưỡng chấp nhận làm nhà, nhưng xin lỗi con, mẹ không dằn được.
Giờ con đang ở đâu, vẫn nhà bảo sanh hay đã về nơi nào khác? Nhớ phim Hàn Quốc, cô gái trẻ nhà quê mang bầu hộ cho một phụ nữ danh giá vô sinh. Khi đứa bé vừa lọt lòng là gia nhân bế đi ngay, không cho cô sờ vào dù chỉ xin phép được bế nó một lần. Ngay trong đêm, họ bịt mắt đẩy cô rời dinh thự. Cô ray rứt nhớ con.
Và cuối cùng là hình ảnh cô gái quê tội nghiệp treo cổ trên cây con ạ. Ừ, treo cổ trên cây… Phim đó đã ám ảnh suốt thời gian con nằm trong bụng, mẹ mường tượng cảm giác đụng chạm mẹ con sẽ ràng buộc thế nào.
Và mẹ hèn nhát rụt rè từ chối ve vuốt núm nhau, cuộc đời dang dở của mình… Giờ ước sao con chui ngược vào bụng, và mẹ lại mang con lang thang đây đó mà vui… Con của mẹ ơi!
Một tuần sau
1. Hoặc con nhắm nghiền hoặc con nhìn nuốt chửng mọi người, muốn khóa miệng những ai vẫn thỉnh thoảng liếc con, hỏi về mẹ. Và họ bảo mới từng ấy tuổi đầu mà mắt con đã trắng dã sắc lạnh như dao, sau này dám làm quân khủng bố nếu không thì cũng là đồ tể.
Trời lại đem mưa gió trở về. Đã mấy hôm rồi con nằm đây và mẹ ra đi? Mẹ đã đi đến đâu rồi, có nhớ con không? Thương mẹ giờ muốn than thở thì nói với ai?
Nghĩ đến những điều ấy tự nhiên con mỏi mệt kỳ lạ, trống rỗng hết sinh lực. Có mẹ có con thì vẫn hơn mẹ nhỉ. Con vẫn nghe gió khóc. Có lúc gió nấc “Con ơi” khiến con giật mình tưởng mẹ gọi như bao lần.
Té ra gió và người nào khác chi nhau, gió cũng có mẹ con, cũng có tâm sự, cũng khóc than số kiếp… Kìa, tới giờ người ta cho ăn. Con hãi màu trắng lắm rồi, ngay cả bình sữa, cái khay, cái khăn, cái tã hay gì gì cũng trắng.
Tất cả đều một màu trắng chói chang như ánh đèn hừng hực vừa khỏi đường hầm. Màu trắng nhức mắt đâm vào đồng tử con đau điếng.
Màu trắng tràn lan chiếm hết chỗ khiến con không nhắm được nữa, nó banh mắt con ra, nó ùa vào thốn tận đâu đâu, siết đinh cứng ngắc giữ hai mí rạch ròi cho cách biệt tận cùng…
Con buông xuôi mặc kệ, cam chịu đau đớn là điều đã luyện tập miệt mài từ lâu lắm, từ thời mới chỉ là cái hạt con con trong bụng và đã nghe mẹ thủ thỉ than đời…
Tim con buốt lắm mẹ ạ. Nó cùng lúc đập nhanh đập chậm chẳng ra sao. Nhưng, chậc, sá gì ba cái lẻ tẻ đó, cái duy nhất hiện giờ ám ảnh con là mẹ, nhớ mẹ, yêu mẹ vô vàn.
Thèm nghe mẹ xin lỗi, nói thương con, như xưa, con sẽ không nói “hiểu rồi khổ lắm nói mãi” nữa đâu mẹ ạ. Con sẽ lắng nghe với tất cả tấm lòng. Bởi vì mẹ ơi, con cần mẹ, chỉ mẹ thôi! Trời, té ra mẹ con ta có nhau nhưng vẫn cô đơn quá chừng mẹ nhỉ…
Và đầu óc con tỉnh táo như chưa bao giờ. Cả đời co ro, con nằm ép trong bụng mẹ như bị xiềng, rất nhiều lần cố rướn người nhìn mẹ mà không được nên hôm sinh ra con mải lo tìm, không khóc.
Có phải đúng như bà to béo nói với bà ngoại Lila “Đứa trẻ nào sinh ra mà khóc là bình thường. Những đứa mồ côi sinh ra không khóc, vì biết chẳng ai quan tâm, khóc than vô ích” không mẹ? Lúc ra đời, con vẫn còn có mẹ, vẫn được nhìn mẹ, đâu đã mồ côi? Vậy mà con không khóc. Đúng như họ nói, con đã biết trước số phận mình rồi…
2. …Nhưng con ơi, để quên con, mẹ phải qua hết đời này…
***
Người ta lăng xăng bồng thằng bé vào phòng cấp cứu. Máy đo tim tí tách vài giây rồi một tiếng te te dài và ngừng hẳn. Đâu đấy trong thành phố, tiếng nấc nghẹn ngào của một gia đình danh giá vừa mất cô con gái sốt cao vì sản hậu… Đêm vẫn bao la. Dai dẳng.