Cuộc thi khá đình đám Vietnam Idol đã kết thúc. Nhớ lại các cuộc công bố kết quả, con trai nói: “Má thấy không, cái ông đạo diễn ngồi ban giám khảo ấy phát biểu: Đã mười năm nay bạn bè gọi tôi là Dũng khùng, nhưng cái kết quả bình chọn hôm nay thì khán giả… có vấn đề!”.
Má nó tiếp lời, cười cười: “Để má dịch câu này cho: Tôi không khùng, mà chính là khán giả… khùng! Đúng rồi còn gì. Có mấy giọng hát hay thì đuổi sạch bách. Chỉ là vì họ không xinh bằng thôi chứ chẳng có lý do gì”. Nhưng mà dễ hiểu thôi. Ngay các ông vua hài nổi tiếng mà cũng bị chính bà mẹ chê: “Sao bì với Charlot được!” (Đó là khi cô ấy xem hài Mr. Bean).
Cô ấy nói: “Cái ông Bean này trừ vẻ hình thể trợn mắt trợn mũi thì cũng thường thôi. Mà ổng “dơ” nữa, hít ngay phải cái bọc ói của thằng bé ngồi cạnh trên máy bay. Ổng chui vào ngồi xó toilet trong lúc một ông đang ngồi “hành sự”.
Rồi cái tã dơ dáy của em bé bay vù vào mặt một người trong đám đông. Ông nhổ đàm vào túi áo vest. Ghê!”. Cậu con cãi: “Ổng tạo tình huống sởn da gà vậy mới hay, mới ấn tượng. Má chẳng thấy đó sao, ông Việt Nam thổi sáo bằng lỗ mũi, thấy ghê ghê nhưng chẳng ai rời mắt nhìn khi ông biểu diễn!”.
- Xem thêm: Ai hay kêu ca?
Thị hiếu trong nhà rất khác nhau. Cứ nhìn bữa ăn đã thấy khó: Bố thì chỉ ăn cá, “ghét nhất là đậu hũ” và vô duyên nhất là ăn… cuốn (món khoái khẩu của cậu con trai và bà xã). Cậu con thì “dị ứng với cháo” và dè bỉu: “Cháo chỉ là món ăn của… năm đói!”. Phải chăng người Việt Nam bị nạn đói nên bây giờ nhiều người vẫn dị ứng với cháo!
Trong khi đó mẹ tôi lại thong thả bình luận: “Người khôn nhất thế giới là người Trung Quốc! Vì sao biết không? Họ luôn ăn canh và ăn cháo, những thứ mau tiêu và mau no, chống được béo phì. Mà mọi thứ đều nhừ, bảo vệ răng, chứ đâu có thói quen xấu như xứ mình, nhai xương rau ráu, ăn thứ gì giòn giòn là khoái và có khi xước vỏ mía bằng răng chẳng cần dao!”.
Rồi bà mẹ nói tiếp: “Tại sao bệnh tim mạch ngày càng phát triển? Vì các thí nghiệm cho thấy rất nhiều phụ nữ cho là mình không dư cân. Gần 40% số phụ nữ được hỏi trong cuộc khảo sát trả lời là mình còn hơi “mỏng” trong khi số cân họ dư so với tiêu chuẩn. Chính vì tin như vậy họ chẳng đề phòng gì. Mà theo tự nhiên, thì phụ nữ càng lớn tuổi càng tăng ký tự nhiên. Do vậy ăn cháo, ăn canh là sự bảo vệ tốt nhất cho việc lên ký!”.
Đấy, riêng cái việc ăn uống đã dễ cãi nhau rồi, nói gì đến cách ăn ở.
Cậu con trai gọi bố mình là… siêu bê bối, vì đồ đạc phòng ông bố luôn chất ngất, mỗi lần ổng giặt đồ thì nói ra không ai tin. Thời buổi bỏ tất cả vào máy giặt cho gọn, thì ổng chê “máy giặt không sạch” nên tự giặt bằng tay. Mà đâu chỉ có vò kỹ lưỡng, ổng cho tất cả vào chậu, rồi nhồi, đập như ngày xưa các cụ giặt vải cầu ao. Không có ai trên thế giới như ổng. Nói ra thì không ai tin, nhưng sự thật ở nhà như thế đó.
Còn bà mẹ thì nghe ai đọc quảng cáo giá rẻ sa lông tủ bàn… liền kêu: “Ấy chớ, chớ”, là vì bả sợ đồ đạc quá rồi. Đã bị ông chồng “tra tấn” cho một ngôi nhà đầy đồ đạc cũ, chỉ có mua thêm chứ không bao giờ có thải đi. Cái gì cũng tiếc!
- Xem thêm: Ở sạch mau chết?
Trong khi đó, anh con cả đã đi ở riêng mỗi khi về thăm ba mẹ thì lén dọn dẹp bằng cách ra sức… vứt bớt. Một hôm anh thấy cái lọ ngâm gì đen đen đặc quánh, đem vứt đi liền. Ông bố biết, kêu trời: “Ông” ơi, “ông” vứt đi của “con” cả triệu bạc. Lọ ngâm cao hổ cốt thực của “con” đấy “ông” ơi! Từ đó cậu con sợ, không dám dọn dẹp cho bố nữa.
Bà mẹ thì khi mua sắm, la lên: “Ông đừng có mà hoa hòe hoa sói. Vứt ngay mấy cái tô chén bông hoa đi. Ông biết không, muốn vẽ được bông được hình thì tô chén phải có chì. Ăn vào độc chết. Cứ cái nào trắng trơn ông chọn cho tôi nhờ”…
Vì thế, trong nhà ấy rất “đa phong cách”, mỗi người sắm theo ý mình. Đến bộ ly tách uống trà cũng mỗi cái một kiểu. Để giải thích cho khách hiểu, ông chồng cười tủm tỉm: “Bác thông cảm, nhà em vậy đó”.