Khi chiếc điện thoại thông minh ra đời, người ta háo hức đón chờ, không chỉ vì sự thông minh của chiếc điện thoại mà còn là niềm hạnh phúc của việc được tận hưởng thành quả công nghệ, được sống ở thời đại số, mọi thứ tiện nghi “nhiều trong một” nơi chiếc điện thoại nhỏ xíu.
Không phải kè kè laptop, vẫn giải quyết được công việc hằng ngày, từ kiểm tra email cho đến chuyển tiền qua tài khoản. Giải trí thì đủ các kiểu, xem phim, nghe nhạc, chơi trò chơi, tra cứu từ điển, tìm kiếm thông tin… Người lớn còn bị quyến rũ, làm sao trách được con trẻ không ham?
Nhiều ông bố bà mẹ vốn rất dị ứng với smartphone than thở, không hiểu có gì trong đó mà bọn trẻ cắm mặt suốt ngày, ăn cơm cũng không rời, đi ngủ thì đến khi thật sự buồn ngủ mới thả ra. Con người ăn, ngủ, thở với sóng wifi 24/24 giờ, ngày này tháng nọ, đến nỗi người ta phải cảnh báo sóng wifi không có lợi cho sức khỏe nếu ngủ cả đêm cạnh chúng.
- Xem thêm: Làm sao tu đây?
Bạn bè ngồi cạnh nhau không nói chuyện mà lại trao đổi với người tận đâu đâu rồi cười một mình. Cha mẹ muốn nói với con thậm chí phải nhờ các trang mạng có sẵn trên smartphone, còn tự an ủi may mà con còn chịu trao đổi, không biết đến lúc nào chúng “cấm vận” cha mẹ đây.
Người ta kiếm ra tiền từ công nghệ bởi vòng đời… quá ngắn của chúng. Dân ghiền công nghệ ít ai dùng quá một hai năm cho một sản phẩm, không chỉ thể hiện đẳng cấp (biết xài) mà còn là “mốt” chạy theo công nghệ được cải tiến liên tục.
Thành công của nhà sản xuất là móc được hầu bao của dân ghiền công nghệ một cách nhẹ nhàng, êm ái. Phung phí cho công nghệ nhưng người dùng không tiếc mà luôn biện minh, đã chơi thì không phải tính toán. Suy nghĩ này không chỉ dành cho người có tiền mà ngay với cả những ai “yếu vẫn thích ra gió”, nhất là cánh trẻ.
Dòng chảy cuộc đời cuốn con người vào guồng quay cơm ăn, áo mặc, học hành. Cuốn vào những ứng dụng trên smartphone, say sưa thích thú hay chán chường uể oải với chúng, đến một lúc chợt giật mình khi đọc câu trạng thái trên Facebook của một bạn trẻ: “Thời đại gì mà smartphone ngày càng mỏng manh còn con người ngày càng béo ị? Thời đại gì mà bạn bè ngã thì người ta cười còn điện thoại rơi thì người ta khóc? Thời đại gì mà tính năng quan trọng nhất của nghe – gọi chính là nút phớt lờ cuộc gọi của người thân? Thời đại gì mà người ta có thể tự tin làm đủ trò trên màn hình điện thoại trừ việc nhìn thẳng vào mắt người khác? Thời đại gì mà hẹn hò muốn sờ vào đâu cũng được, miễn là không sờ vào điện thoại của nhau? Thời đại gì khi điện thoại rơi vỡ, chúng ta lo lắng dằn vặt, còn khi những thứ khác bị mất, bị rớt,… chúng ta quá lười để cúi xuống nhặt chúng lên. Đó có thể là cục tẩy, cây bút, mối quan hệ, thậm chí là một ước mơ?”.
Nhiều bạn trẻ vào bình luận: “Cái thời đại này quá nhiều nghịch lý. Và thật lạ khi trong gia đình: Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi, mà không biết trả. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời, ngớ nga ngớ ngẩn.
Cha mẹ ngồi đấy không hỏi han. Bước vào cơ quan, cúi chào thủ trưởng. Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ. Góp giỗ cha mẹ, suy tị từng đồng. Thường chẳng gọi điện về nhà hỏi thăm. Mẹ gặp chuyện thì khóc lăn trên Facebook. Nhà cửa to hơn nhưng gia đình thì bé lại”.
- Xem thêm: Bỏ rơi bầu trời
Trong cuộc sống đời thường thì sao? “Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ. Vứt rác bừa bãi là không hay, nhưng người ta vẫn cứ làm mỗi ngày. Biết mỗi ngày mươi phút thể dục nhẹ nhàng khiến ta khỏe hơn, minh mẫn hơn, nhưng không nhiều người làm”.
Và cả những nghịch lý trong tâm hồn: “Thời của “thức ăn nhanh”, nhưng tiêu hóa chậm. Nhiều hiểu biết hơn, nhưng kém xử sự hơn.Thân xác to hơn, nhưng tâm hồn nhỏ lại. Ta có smartphone để nắm bắt thông tin, nhưng lại thiếu giao lưu. Quá vô tư và quá ít cười. Học kiếm sống, nhưng không có cuộc sống”.
Hãy chậm lại và đọc kỹ một chút để thấy cuộc sống có nhiều bất an, nhưng quan trọng hơn hết là bất an trong tâm hồn, của mỗi người, trong đó có đóng góp phần lớn từ công nghệ.