Có một buổi chiều, tôi nằm trên triền cỏ, mùi hoa cúc dại lẫn vào gió, và bầy mây chậm rãi trôi như thể chẳng ai hối thúc. Điện thoại nằm bên cạnh, úp mặt, im lìm như một cuốn sách chưa đọc. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy bàn tay mình rảnh rỗi đến thế – không chạm, không vuốt, không bận tâm xem thế giới bên kia màn hình đang náo nhiệt ra sao.
Khi đó, tôi nhận ra: thế giới thật không bao giờ gửi thông báo, nhưng vẫn biết cách thì thầm vào tai bạn bằng mùi đất, ánh nắng, và tiếng lá. Còn tôi, đã bao lần đánh mất những thì thầm ấy, chỉ vì để đôi mắt bị dắt đi bởi ánh sáng xanh?
1.
Bắt đầu bằng những thứ nhỏ xíu
Tôi không dám mơ tới “digital detox” cả tháng, nghe vừa xa xỉ vừa cực đoan. Tôi chỉ gỡ ứng dụng email ra khỏi điện thoại. Lý do đơn giản: tin nhắn việc lúc 11 giờ đêm không thể cứu sống ai, nhưng có thể giết chết một giấc ngủ ngon.
2.
Tắt bớt tiếng “ting ting”
Mỗi lần thông báo reo, tôi như con mèo nghe tiếng mở hộp thức ăn. Không chờ đợi mà vẫn giật mình. Từ khi tắt gần hết thông báo – trừ cuộc gọi khẩn – tôi mới thấy, hoá ra phần lớn thứ mình đọc ngay lập tức… chẳng để làm gì.
3.
Chuyển màn hình sang chế độ xám
Màu sắc là chất gây nghiện số một. Khi mọi thứ chỉ còn đen trắng, Instagram chẳng còn lung linh, TikTok chẳng còn hấp dẫn. Thứ duy nhất giữ màu là… đời thật bên ngoài.
4.
Cất điện thoại ở phòng khác khi ngủ
Ban đầu thấy trống trải, như thiếu gối ôm. Nhưng rồi, không bị ánh sáng xanh đánh thức lúc 2 giờ sáng, tôi ngủ sâu hơn. Và sáng ra, tôi nghe tiếng chim thay vì tiếng chuông báo tin mới.
5.
Tạo “khu vực không điện thoại”
Bàn ăn, giường ngủ, ban công – những nơi mà tôi muốn dành cho trò chuyện, đọc sách, hoặc chỉ ngồi yên. Khi không mang theo điện thoại vào, tôi buộc mình phải… hiện diện.
6.
Đeo dây thun quanh máy
Một vòng dây cao su cũ kỹ, đủ để khiến tôi bực nếu muốn mở máy chỉ để lướt vu vơ. Chính sự phiền toái nhẹ này lại trở thành rào chắn hữu hiệu.
7.
Đặt mục tiêu “mở máy chậm”
Thay vì vừa nghe chuông báo đã mở ngay, tôi để trễ 10 phút. Cái khoảng chờ này giúp tôi nhận ra: nhiều thứ có thể đợi.
8.
Hẹn giờ giải trí
Tôi cho phép mình xem YouTube hoặc mạng xã hội một giờ buổi tối, như một món tráng miệng. Hết giờ, tắt máy. Giống như khi ăn no, bạn không cần thêm một chiếc bánh nữa.
9. Thay ứng dụng bằng hoạt động thật
Thay vì đọc tin tức 30 phút, tôi ra ban công tưới cây. Thay vì chơi game, tôi đi dạo quanh phố. Những việc này không “giết” thời gian – chúng trả lại thời gian cho tôi.
10.
Viết tay trở lại
Ghi chú, to-do list, thậm chí cả những câu thoại hay, tôi viết vào sổ. Việc cầm bút – thay vì mở app – giúp tôi tránh bị cuốn vào vòng xoáy “mở để ghi, nhưng lạc vào Facebook”.
11.
Tắt tìm kiếm khi rảnh
Tôi từng có thói quen “search ngay” mỗi khi nảy ra câu hỏi, từ việc nấu món gì tới lịch sử một bài hát. Giờ tôi ghi chúng vào danh sách, tìm cùng lúc khi thật sự cần. Không “tra ngay” cũng là cách giữ não đừng loạn.
12.
Giữ một chiếc điện thoại “cục gạch”
Đi du lịch, picnic hoặc dã ngoại, tôi mang theo chiếc Nokia cũ. Nó gọi và nhắn tin tốt, nhưng chẳng có gì khác để níu mình.
13.
Tạo một “ngày trắng” mỗi tháng
Một ngày không điện thoại. Ban đầu lo sẽ bỏ lỡ việc gì đó, nhưng rốt cuộc, thế giới vẫn xoay, còn mình thì xoay chậm lại, nhẹ nhàng hơn.
14.
Nói với người thân
Khi người xung quanh biết tôi đang giảm screen time, họ sẽ ít gửi link hay gọi video lúc tôi đang nghỉ ngơi. Sự tôn trọng này giúp tôi giữ thói quen.
15.
Tha thứ cho mình khi thất bại
Có những hôm tôi lại cắm mặt vào màn hình, quên hết mọi nguyên tắc. Nhưng tôi không coi đó là thảm họa – chỉ là một đoạn gập ghềnh trên hành trình.

Giờ thì tôi hiểu, bớt thời gian trước màn hình không phải là hành trình “bỏ” công nghệ, mà là trở về với những khoảnh khắc không cần phải lưu trữ bằng megapixel. Những khoảnh khắc biết tự tồn tại – như nụ cười bất chợt của người lạ trên xe buýt, hay mùi cà phê buổi sáng len vào từ cửa sổ.
Có thể tôi vẫn thỉnh thoảng sa vào màn hình, vẫn để ngón tay chạy dọc theo vô số tin mới. Nhưng tôi cũng biết cách để đặt nó xuống, bước ra ngoài, và nghe đời thật thở. Bởi sau tất cả, không phải điện thoại mới giữ chúng ta lại, mà chính là những khoảnh khắc chúng ta quên mất rằng mình đang sống.