Gia đình Clarkson sống ở ngoại vi cách trung tâm thị trấn Cambridge chừng nửa dặm đường. Họ sở hữu một ngôi nhà lớn cùng khu vườn tuyệt đẹp có nhiều hoa và cây lâu năm. Vào một buổi sáng thứ Ba chan hòa ánh nắng, trong khi cô Jackie – con gái chủ nhà đang còn ngái ngủ thì có chuông điện thoại reo.
– Alô, xin lỗi ai đang ở đầu dây vậy?
– Em Diane đây. Em muốn nói chuyện với má.
– Má không có ở đây – Jackie cho biết – Má tới chỗ bác sĩ từ sớm rồi.
– Sao vậy? Có chuyện gì à? – Cô em lo lắng hỏi.
– Không có chuyện gì cả – Cô chị đáp – Nhưng sao em lại gọi điện? Vậy em có định về vào kỳ nghỉ cuối tuần không? Má muốn mọi người đều phải có mặt trong dịp này.
– Vâng em sẽ về. Em gọi điện là vì em không có tiền để mua vé tàu.
– Không có tiền! Má vẫn cho em tiền đấy chứ hả?
– Gọi điện thoại đường dài tốn tiền lắm – Giọng Diane trở nên lạnh lùng – Chị nhắn má rằng em cần tiền.
Jackie dập điện thoại. Cô cảm thấy bực bội với đứa em gái luôn vòi tiền. Nó chỉ
mới hai mươi tuổi và là con út trong nhà. Diane sống ở London, một mình trong căn hộ rộng rãi. Nó muốn trở thành một ca sĩ, tuy có giọng hát hay nhưng vẫn chưa được nổi tiếng. Jackie đi xuống bếp và sửa soạn làm mấy cái bánh sandwich. Cửa sau chợt mở ra và mẹ cô bước vào.
– Trời nóng quá! – Bà mẹ Molly nói trước khi cởi nón đặt lên bàn.
Đó là một phụ nữ cao lớn với nước da sẫm màu cùng đôi mắt rất đẹp. Thấy bà chủ về, hai con chó liền quẫy đuôi tíu tít chạy đến. Bà Molly ngồi xuống, đưa tay vuốt ve chúng.
– Má ơi – Jackie vừa để bánh sandwich lên bàn vừa nói – Diane mới gọi điện than rằng nó cần tiền để mua vé tàu lửa về nhà.
Bà Molly lim dim cặp mắt rồi đứng dậy bảo cô con gái lớn:
– Chiều nay má muốn con dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị cho dịp cuối tuần. À, mà nhớ đến thị trấn mua thuốc giùm má đấy.
– Vâng – Jackie trả lời – Còn chuyện này nữa. Peter Hobbs đến đây lúc nãy và tỏ ra tức giận vì lá thơ đó. Nó đã mất việc, má biết đấy. Sao má lại viết bức thơ đó cho ông chủ của Peter. Nó muốn thưa chuyện với má về việc này.
– Riêng má thì không muốn – Bà Molly trả lời và đưa tay mở cánh cửa ra vườn.
– Nhưng má không hiểu là Peter mới mười bảy tuổi và đó là công việc đầu tiên của nó. Peter trông rất giận dữ, thậm chí còn dọa là… là sẽ giết má!
Nữ chủ nhân lặng thinh không trả lời. Bà bước ra khỏi bếp và đóng cửa lại.
* * *
Bảy giờ tối thứ Bảy, Jackie đang đứng cạnh cửa ra vào thì một chiếc xe hơi từ từ dừng lại trước cổng nhà. Một người đàn ông tóc bạc xuất hiện. Đó là Albert, anh rể bà Molly. Jackie bước ra mở cổng.
– Anh đến hơi trễ, xin lỗi em nhé! – Khách nói với chủ nhân – Xin chúc mừng sinh nhật thứ năm mươi của em!
– Cảm ơn dượng, chúng ta đều đang già đi cả mà – Bà Molly nói – Mọi người tề tựu đông đủ rồi. Xin bắt đầu dùng bữa thôi.
Cả khách lẫn chủ rục rịch kéo sang phòng ăn. Albert được bố trí ngồi cạnh Roger, con trai thứ của chủ nhà đang sống tại một biệt thự sang trọng giữa trung tâm thị trấn.
– Một cậu xưng tên Peter đã chặn anh ở giữa đường – Albert mở đầu – Nó là ai vậy? Xem ra nó có vẻ ghét em lắm đấy.
– Đó là Peter Hobbs, nhà phía bên kia đường – Jackie nhanh miệng đáp đồng thời nhìn xéo về phía mẹ – Nó vừa mất việc tuần trước nên tỏ ra bực tức với tất cả mọi người.
– Nó không ưa Molly – Vị khách quả quyết.
Nữ chủ nhà vẫn im lặng và mọi người bắt đầu ăn.
– Dì Annie thế nào rồi, thưa dượng – Jackie hỏi với qua bàn.
– Cô ấy yếu lắm – Albert cho biết – Cứ nằm liệt giường và y tá phải túc trực suốt ngày đêm.
– Em rất lấy làm tiếc – Molly nói.
– Việc đó rất khó khăn và tốn kém, em biết đấy – Khách ngừng nhai rồi nhìn qua chủ nhà – Vả lại Annie buồn vì em không đến thăm. Cô ấy rất yêu em, bởi em lúc nào cũng là cô em bé bỏng của Annie kia mà.
– Em biết chứ, dù đã sống quá nửa đời người nhưng lúc nào cũng là đứa em nhỏ của chị ấy – Bà Molly khẽ thở dài – Nhưng thôi, ta sẽ bàn về chuyện này sau.
– Ờ đúng, ta có thể nói sau – Albert cười gằn – Với em thì khi nào cũng để sau hãy tính. Lúc nào cũng là ngày mai chứ không phải hôm nay.
Jackie nhìn mẹ, cô biết má rất giận vợ chồng dượng Albert nên không bao giờ đả động tới chuyện ghé thăm dì Annie.
– Em có muốn gặp ông Briggs tuần này không? – Jackie quay qua cậu em kế Roger – Ổng mới đến trang trại và muốn gặp em.
– Briggs? Briggs? – Bà Molly chợt nổi giận – Đừng có nhắc đến kẻ ấy trước mặt má. Tên Briggs nghèo kiết xác luôn thèm khát nửa khu vườn để cơi nới khu trang trại cằn
cỗi của hắn…
– Má! – Roger xen vào – Có thể ông ta có ý tốt. Vườn nhà mình rộng quá, má lại có tuổi rồi nên đừng tham công tiếc việc nữa.
– Má không cần bảo mẫu. Má làm việc trong vườn mỗi ngày và cảm thấy hạnh phúc là được – Nữ chủ nhân bỗng đứng phắt dậy – Tất cả các người chỉ cần tiền của tôi, đâu có ai quan tâm đến thân già này. Các người chỉ muốn bán cả nhà lẫn vườn. Hãy đợi đấy, không ai moi được tiền trước khi tôi chết đâu.
– Đừng nói thế, má – Jackie hét lên.
– Má thấy không khỏe – Bà Molly bảo cô con gái lớn – Má lên lầu đi ngủ trước đây.
Chủ nhân rời phòng ăn trong khi mọi người vẫn ngồi im.
* * *
Roger mở mắt và nhìn đồng hồ. Mới gần bảy giờ sáng. Cậu ra khỏi giường và nhẹ
nhàng mở cửa. Cùng lúc đó cửa phòng bà Molly bật tung và cô em út Diane bước ra
cùng khuôn mặt trắng bệch.
– Trời ơi… – Diane khóc lớn – Em mang cà phê vào, thấy má đã… ngưng thở trên giường. Em phải đi kêu cảnh sát thôi…
Cảnh sát có mặt sau chốc lát. Trong khi chờ các nhân viên pháp y khám nghiệm hiện trường, nhóm điều tra án mạng tranh thủ tập trung mọi người lại để thẩm vấn.
– Tôi là thanh tra Walsh cùng phụ tá Foster – Viên thanh tra giới thiệu – Chúng tôi sẽ lần lượt hỏi riêng từng người một. Bắt đầu từ người lớn tuổi nhất là ngài Albert King. Xin mời!
– Vâng, đó là công tác nghiệp vụ điều tra, tôi biết – Albert vừa nói vừa nhìn xuống chân mình.
– Hãy thuật lại chuyện tối qua xem – Thanh tra Walsh mở đầu – Dường như ông có vẻ giận bà Molly?
– Vâng. Mọi người đều thế cả. Roger thì tức tối, còn Diane muốn có tiền đi du học… Cô Molly rất giàu nhưng chẳng hề đoái hoài tới bà chị ốm yếu của mình…
– Rồi điều gì xảy ra sau đó?
– Tôi có lên phòng Molly và nhắc lại đề nghị muốn cô ấy giúp đỡ, nhưng kết quả vẫn bằng không.
– Thôi được, ngài có thể đi – Walsh khoát tay – Tới lượt Jackie Clarkson. Cô sẽ nói gì khi chúng tôi tìm thấy lọ thuốc ngủ đã hết của mẹ cô trong phòng Diane?
– Vâng, đó chính là lọ thuốc mà tôi nhờ Peter Hobbs mua giùm vào hôm thứ Năm. Nó sống ở bên kia đường và thường lên thị trấn chơi bằng xe đạp.
– Thế cô có gặp mẹ mình trong phòng bà ấy tối qua không? – Viên thanh tra gặng hỏi.
– Vâng, mọi người đều thế. Diane pha sữa và mang cho mẹ tôi, bởi bà có thói quen uống một tách sữa trước lúc ngủ.
– Cô có cần tiền của mẹ cô không?
– Không, thưa ông cảnh sát – Jackie khảng khái đáp – Tiền đối với tôi không quan trọng. Có những thứ quan trọng hơn ví như tình mẫu tử chẳng hạn…
– Đến lượt Roger Clarkson – Thanh tra Walsh chỉ tay vào cậu con trai duy nhất của
nạn nhân – Hãy kể cho tôi về công việc của anh đi. Bây giờ mẹ anh đã mất và bỗng dưng anh giàu sụ. Anh cần tiền chứ?
– Tôi đang thất nghiệp và muốn mẹ tôi bán nửa khu vườn, vì tôi không thể rời xa căn biệt thự cũng như chiếc xe hơi thể thao của mình. Vả lại ông Briggs cũng rất cần mua…
– Vậy anh có mặt trong phòng mẹ anh tối qua chứ?
– Vâng, đơn giản tôi chỉ muốn chúc mẹ tôi ngủ ngon và bớt giận chúng tôi…
– Tốt lắm!… Xin mời Diane Clarkson! Tôi cũng muốn cô nói về buổi tối trước khi mẹ cô lìa đời.
– Ôi, tôi không sao quên được thời khắc đó. Mẹ tôi đi ngủ sớm và rồi Peter mò đến. Chỉ chút nữa là nó phá sập cửa bếp.
– Tại sao vậy? – Viên thanh tra không nén nổi tò mò.
– Nó tức tối bởi lá thơ nên muốn… thủ tiêu mẹ tôi. Ngài có tính lấy cung nó không?
– Tất nhiên rồi – Walsh lên tiếng trấn an.
– Và cả Tom Briggs cũng có mặt. Ngài sẽ tìm ra thủ phạm chứ?
– Ở đây tôi mới là người đưa ra các câu hỏi – Thanh tra viên nghiêm mặt – Thế cô đem sữa lên lúc mấy giờ?
– Tôi lên sau anh Roger chút ít…
* * *
– Ai đó đã lén đổ thuốc ngủ vào ly sữa của bà Molly – Thanh tra Walsh nhận định cùng đồng nghiệp Foster trong phòng làm việc tại sở cảnh sát – Cả nhà đều ở phòng ăn tối qua, cả Peter lẫn Tom cũng đến. Một trong số họ đã ám hại chủ nhân, nhưng chúng ta cần gặp thêm hai nhân chứng còn lại.
Chiếc xe gắn còi hụ dừng trước cửa nhà Peter Hobbs.
– Chúng tôi muốn hỏi chuyện cậu về bà Clarkson – Walsh phủ đầu.
– Trời, lại là mụ ấy – Peter vừa nói vừa nhìn viên đại diện công lực – Tôi mới nghe về cái chết của bà ta.
– Sao cậu lại đến nhà Clarkson vào buổi tối?
– Jackie kêu tôi tới gặp Roger… Tôi đến nhà nhưng không ai mở cửa khiến phải gây ồn ào họ mới chịu. Nhưng bà Molly không có ở đấy và tôi đã kể hết cho họ nghe sự tình. Tôi muốn giết con mụ chết tiệt đó, chính vì bà ta mà tôi đã mất việc. Tháng trước tôi gặp rắc rối với cảnh sát và bà ta đã viết thơ gởi đến ông chủ thuê tôi.
– Cảm ơn cậu, thế là đủ – Cảnh sát viên Foster vỗ vai Peter thay lời chào.
Trang trại của Tom Briggs cách đó không xa. Thanh tra Walsh quyết định vào đề luôn:
– Ngài biết bà Clarkson đã chết chưa?
– Sao? Làm sao mà lại chết? – Kẻ đối diện ngạc nhiên – Tối qua tôi còn ở đấy kia mà.
– Hãy thuật lại cho rành rọt xem nào.
- Xem thêm: Khách lạ
– Tôi đến để bàn bạc với Roger, bởi cậu ta chỉ muốn mẹ bán nhà chứ không bán vườn. Còn tôi lại muốn mở rộng phần đất trang trại sát vườn nhà bà ấy.
Cảnh sát viên Foster chợt nhìn thấy bức ảnh một cô gái trên bàn sát giường Tom nằm.
– Ai đấy? – Foster vừa cười vừa hỏi.
– Ồ, một người bạn thôi – Tom chợt lúng túng – Đó không phải là… Chuyện cũng lâu rồi.
– Thôi được, xin tạm biệt anh bạn mê khai thác đất hoang.
Sáng hôm sau, cặp nhân viên công lực đánh xe trở lại nhà Clarkson.
– Tôi muốn gặp tất cả mọi người – Thanh tra Walsh cho biết ngay lúc vừa dừng xe.
Tất cả liền bước vào phòng khách. Thanh tra viên đứng trước cửa sổ và nhìn từng người một:
– Tôi muốn nói để quý vị biết, rằng có kẻ đã ám hại bà Molly bằng cách trộn nhiều viên thuốc ngủ vào sữa.
Đám người trước mặt hầu như không nhúc nhích. Thanh tra Walsh tiếp tục:
– Hãy bắt đầu từ Diane. Cô về thăm mẹ mỗi tháng chỉ để lấy tiền. Tháng trước thì để mua ti vi, tháng này là điện thoại di động… Còn cậu Roger cũng rất cần tiền vì đã quen xài những thứ sang trọng…
– Đó không còn là vấn đề nữa – Cô em út Diane chợt xen ngang – Roger, anh không cần làm việc nữa bởi được thừa kế phần nhiều nhất.
– Xin cô im ngay đi – Walsh nghiêm giọng – Peter vốn nông nổi và nóng tính, cho dù mua giùm thuốc ngủ nhưng phải chăng anh ta đã bỏ vào sữa? Tôi đoan chắc là chẳng có chuyện ấy! Còn Tom muốn nửa khu vườn và anh ấy cũng hiện diện trước khi bà Molly chết. Nhưng liệu chính anh ta là kẻ đã trộn thuốc ngủ? Tôi nghĩ là không bao giờ có!…
Trời đột nhiên đổ mưa, mọi người chẳng ai bảo ai đều nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
– …Nhưng có một người lại muốn Peter đến nhà tối hôm ấy. Cô ta muốn mọi người thấy và nghe cậu ấy thổ lộ nỗi bực tức trong lòng – Thanh tra viên tiếp tục.
– Cô ta…? Tôi không hiểu – Roger lẩm bẩm một mình.
Thanh tra Walsh rời cửa sổ và ngồi xuống:
– Tôi muốn nói cho quý vị nghe sự thật ngay bây giờ. Cô Jackie, cô đã bảo Peter đến nhà vì biết thừa cậu ấy đang tức giận và muốn ám hại mẹ cô. Tại sao vậy?
– Đó không phải là sự thật – Jackie phản ứng – Thế còn Diane thì sao? Các ông đã tìm thấy chiếc lọ trong túi xách của nó kia mà!
– Trong túi của em – Diane bật dậy – Jackie, chị nói gì kỳ vậy?
– Xin yên lặng và trật tự lại cho – Thanh tra vừa nói vừa nhìn xoáy vào Jackie – Đó là sự thật vì chúng tôi đã tìm ra lọ thuốc rỗng trong túi Diane. Nhưng làm sao mà cô biết được? Chúng tôi đâu có nói cho ai…
– Ông đã… lúc trước… ông đã nói với tôi lúc trước – Jackie cố vớt vát.
– Không, chúng tôi chỉ bảo với cô rằng tìm thấy nó trong phòng Diane, đằng này cô lại biết là ở giữa túi xách – Walsh nhìn Jackie không chớp – Trước đây cô đã quen biết Tom
Briggs. Anh ta vốn làm vườn tại đây và cô đã yêu anh ấy. Nhưng mẹ cô thì không đồng ý.
Jackie vội ôm lấy đầu:
– Không! Không!
– Chúng tôi phát hiện ra một tấm hình của cô, một bức ảnh cũ ở chỗ ngài Briggs. Lúc đó cô còn trẻ và để tóc dài. Năm ngoái Tom quay lại và cô muốn có anh ta. Anh ấy cũng yêu cô nhưng ngặt nỗi không có tiền. Anh ta muốn khu vườn cho trang trại mở rộng. Anh ta muốn có tiền cũng như muốn có cô, còn mẹ cô thì cương quyết nói không. Sau cùng cô âm mưu ám hại mẹ mình và cô đã thực hiện điều đó. Cô pha thuốc ngủ vào sữa rồi lén bỏ cái lọ rỗng vào túi xách của em gái.
Jackie vụt đứng dậy với đôi mắt tối sầm vẻ sợ hãi.
– Ông chẳng hiểu gì hết – Cô bưng mặt khóc lớn – Mấy năm qua má tôi chẳng cho tôi thứ gì cả, riêng tôi muốn được sống hạnh phúc với Tom. Chỉ đơn giản thế thôi. Tôi yêu Tom và anh ấy cũng yêu tôi nhưng má lại không đồng ý. Lúc nào cũng vậy…
* * *
Jackie rời ngôi nhà của gia đình Clarkson trong chiếc xe bít bùng của cảnh sát. Thanh tra Walsh nhìn theo rồi chậm rãi đi về xe của mình.
– Nè – Walsh bảo Foster trong lúc người cộng sự chuẩn bị đề máy – Cuối cùng thì họ cũng có tiền. Cả Roger lẫn Diane. Họ đã giàu lên nhưng liệu có hạnh phúc?…