Macramé là một hình thức kết sợi được tạo tác bằng kỹ thuật thắt gút (thay vì dệt hoặc đan).
Các thắt gút chính của macramé là vuông (hay loại nút kép đối xứng khó tuột, khó tháo) và các hình thức “buộc móc vào, buộc vòng vào”: sự kết hợp riêng biệt của một nửa buộc móc. Nó được tạo tác từ lâu bởi các thủy thủ, đặc biệt là trong những hình thức thắt gút phức tạp hoặc trang trí để bao phủ bất cứ thứ gì, từ cán dao đến chai cho đến các bộ phận của tàu thuyền.
Cavandoli macramé là một trong những loại được sử dụng để tạo thành các dạng thức hình học và mẫu hình tự do như dệt. Phong cách Cavandoli được thực hiện chủ yếu trong một thắt gút duy nhất, gút thắt nửa đôi buộc vòng. Nửa buộc vòng đảo ngược đôi khi được sử dụng để duy trì sự cân bằng khi tạo tác chia đôi nửa trái và nửa phải của một mẩu cân bằng.
Thắt lưng da hoặc vải sợi là một phụ kiện khác thường được tạo ra thông qua các kỹ thuật macramé. Hầu hết các vòng tay tình bạn trao nhau giữa các cô cậu học trò và thanh thiếu niên được tạo ra bằng phương pháp này. Những người bán dạo cũng bày bán chúng tại các công viên, trung tâm thương mại, hội chợ theo mùa và những nơi công cộng khác như một dạng trang sức hoặc dùng để trang trí.
1. Một trong những sử dụng lần đầu tiên được ghi lại về các gút thắt kiểu macramé khi trang trí này xuất hiện trong các nghệ phẩm chạm khắc của người Babylon và người Assyria. Giống như viền, diềm, tua được tết bện trang trí trên phục trang và được thể hiện trong các bức tượng đá của họ.
Những người thợ dệt Ả Rập thắt gút các sợi chỉ thừa dọc theo các cạnh của tấm vải dệt tay như khăn, khăn choàng và mạng che mặt/khăn trùm, màn trướng thành các đường diềm, tua trang trí. Từ macramé có nguồn gốc từ tiếng Ả Rập miqramah ( ãÞ#ãÉ ), được cho là “khăn rằn”, “tua/rìa trang trí” hoặc “mạng thêu che mặt”. Một trường phái quan điểm khác chỉ ra rằng nó đến từ makrama của Thổ Nhĩ Kỳ , “khăn ăn” hoặc “chiếc khăn”. Tua/viền/diềm trang trí cũng giúp giữ lạc đà và ngựa khỏi những con ruồi ở miền bắc châu Phi.
- Xem thêm: Ngộ nghĩnh những con thú vớ
Cuộc chinh phục của người Moor đã đưa nghề thủ công đến Tây Ban Nha, sau đó là Ý, đặc biệt là ở vùng Liguria, sau đó nó lan rộng khắp châu Âu. Ở Anh, nó được giới thiệu tại triều đình hoàng gia Mary II vào cuối thế kỷ 17. Nữ hoàng Mary đã dạy nó cho những người thị nữ, thị tỳ.
Macramé phổ biến nhất trong thời đại Victoria. Nó tô điểm cho hầu hết các ngôi nhà trong các mặt hàng như khăn trải bàn, khăn trải giường và rèm cửa. Cuốn sách viền/diềm, tua Macramé nổi tiếng của Sylvia (1882) đã chỉ ra cách “tạo tác nên những trang trí phong phú cho phục trang màu đen và nhiều sắc màu, cả trong các trang phục nhà, tiệc tùng trong vườn hay lang thang trên bờ biển, và những quả bóng trang trí như cổ tích cho hộ gia đình và cả trang phục lót …”.
Các thủy thủ đã tạo tác các vật thể macramé khi không bận rộn trên biển, và bán hoặc trao đổi chúng khi họ cập bến, do đó truyền bá nghệ thuật này đến những nơi như Trung Quốc và các vùng đất của Tân thế giới. Các thủy thủ Anh và Mỹ thế kỷ 19 đã làm võng, tua chuông và thắt lưng từ macramé. Họ gọi quá trình này là “thắt gút vuông” sau thắt gút mà họ sử dụng thường xuyên nhất. Các thủy thủ cũng được gọi macramé là “viền, diềm, tua của McNamara”.
Sự phổ biến của Macramé đã phần nào phai nhạt, nhưng đã hồi sinh vào những năm 1970 để làm vật treo tường, phụ kiện quần áo, quần short jean ngắn, khăn trải giường, khăn trải bàn, màn treo, vật treo cây cối và các món đồ nội thất khác. Trang sức Macramé trở nên phổ biến ở Mỹ.
Sử dụng chủ yếu các gút thắt vuông và gút granny [gút đầu bò là đầu thắt vòng của mỗi dây đi lên trên rồi đi xuống dưới hai sợi dây của dây kia (như kiểu đan quạt nan) chứ không ở cùng một phía (hoặc chỉ ở trên hoặc chỉ ở dưới) khi giao với hai sợi dây của dây kia] món đồ trang sức này thường có những hạt thủy tinh thủ công và các yếu tố tự nhiên như xương và vỏ sò.
Dây chuyền, vòng chân và vòng đeo tay đã trở thành hình thức phổ biến của trang sức macramé. Đến đầu những năm 1980, macramé lại bắt đầu trở nên lỗi mốt chỉ khi nó được hồi sinh bởi những năm sau đó.
2. Các chất liệu được sử dụng trong macramé bao gồm những dây thừng nhỏ làm từ sợi bông bện, sợi lanh, sợi gai dầu, đay, da hoặc chỉ/sợi. Dây được nhận diện bởi cấu trúc, chẳng hạn như dây 3 lớp, được làm từ ba sợi dài xoắn bện lại với nhau. Đồ trang sức thường được làm kết hợp cả gút thắt và các hạt/hột khác nhau (bằng thủy tinh, gỗ,…), mặt dây chuyền hoặc vỏ sò/ốc.
Đôi khi các tiêu điểm “tìm thấy” được sử dụng cho dây chuyền, chẳng hạn như nhẫn hoặc đá quý, được quấn bằng dây kim loại để cho phép bảo đảm buộc chặt hoặc giữ chúng trong một mạng lưới giống với các nút thắt từ trên xuống đan xen, quấn bện vào nhau.
- Xem thêm: Cây đời trong nghệ phẩm thủ công Mexico
Một bảng thắt gút thường được sử dụng để kết những sợi dây thừng nhỏ cho nghệ phẩm macramé. Những dây thừng nhỏ có thể được giữ cố định bằng kẹp C, ghim/chốt thẳng, ghim/chốt chữ T, ghim/chốt chữ U hoặc ghim/chốt được bao bọc.
Đối với các miếng trang trí lớn hơn, chẳng hạn như vật treo tường hoặc rèm che cửa sổ, một nghệ phẩm macramé có thể được bắt đầu trên một chốt bằng gỗ hoặc kim loại, cho phép trải ra hàng chục sợi dây thừng để dễ thao tác.
Đối với các vật nhỏ hơn, bảng ghim sẵn đặc biệt cho macramé, mặc dù một bảng bằng giấy hoặc bần để thao tác tương ứng. Nhiều cửa hàng thủ công cung cấp bộ dụng cụ cho người mới bắt đầu, bảng tạo tác, hạt/hột và vật liệu khác nhau về giá cho người có sở thích thông thường hoặc thợ thủ công đầy say mê sáng tạo.