Có cuộc gọi đến. Số của cô ả. Tôi đoan chắc ả biết giờ này anh ở nhà. Như vậy là ả ngang nhiên thách thức tôi. Hoặc ả muốn làm khó dễ anh. Tính anh rất khó và cương quyết. Nên chuyện này hơi lạ đây.
Dạo này những cuộc gọi hiện số của ả thường xuyên xuất hiện. Anh thản nhiên không nói gì, chẳng buồn giải thích hoặc che giấu. Tôi thừa biết sau đó anh vào phòng, khóa cửa và gọi lại cho ả. Nhưng tôi cũng quá mệt mỏi để tiếp tục những bài trường ca không có lời kết. Tôi buông xuôi đây. Mặc kệ anh, kệ ả. Cứ coi như là tôi chẳng hay biết gì cả. Tôi mù. Tôi điếc. Tôi câm. Vậy đấy.
Đã lâu, tôi chẳng mấy hứng thú với việc kiểm soát và ghen tuông nữa. Chỉ còn thiếu việc lên mạng, lên báo tuyên bố rằng chồng mình quá trăng hoa là tôi chưa nghĩ tới, chứ những gì có thể làm được, đều đã làm rồi. Chẳng phải vì quá yêu thương người đàn ông lạnh lẽo và không có trái tim đó, mà đơn giản, tôi muốn thỏa lòng mình, muốn anh phải hiểu rằng đừng chủ quan khi nghĩ tôi ngu si không biết gì.
Chồng tôi giỏi làm ra tiền. Anh đẹp trai phong độ. Anh không thiếu đàn bà con gái vây quanh. Nhưng có đi ngang rẽ tắt ở đâu rồi thì anh cũng về. Anh làm sao dám rời xa tôi. Vợ là sự nghiệp. Là niềm tự hào, hãnh diện của mọi thằng đàn ông. Phấn đấu làm gì, gom góp làm gì để cuối cùng chẳng có vợ con? Vợ đẹp con ngoan ai mà chẳng khoái? Tôi vững tin như vậy. Bọn chúng ăn xài tiền đáng lẽ thuộc về tôi. Bọn chúng hưởng thụ người đàn ông mà lẽ ra chỉ mình tôi mới có quyền tận hưởng.
Bọn chúng có gì hay ho. Xinh đẹp ư? Tôi tin rằng mình còn đủ rạng rỡ mặn mà để bọn đàn ông ngoài đường phải ngoái nhìn. Vòng một không cần phải đi thẩm mỹ cũng đủ tạo nên núi đồi trùng điệp, khe hẹp con lươn chui qua chẳng lọt. Thông minh giỏi giang ư? Bằng cấp của tôi, khả năng của tôi dư sức để vô khối kẻ tầm tầm phải ngưỡng mộ. Thế thì… Quay đi quay lại chẳng qua cũng như ăn bánh trả tiền. Có tức tối cũng bằng thừa mà thôi.
Chồng tôi lợt lạt. Anh vẫn thương con. Vẫn chiều chuộng tôi. Nhưng hồn anh dường như để đâu đâu. Ánh nhìn của anh cũng không quan tâm săn đón như trước nữa. Dù linh cảm của một người đàn bà cho tôi biết, đó chỉ là sự chăm sóc giả tạo đầy toan tính. Nhưng với tôi, bấy nhiêu đó cũng đủ. Tôi không có nhu cầu phải thâu tóm cả hồn lẫn xác của anh. Ngay từ lúc mẹ hỏi có muốn lấy anh, tôi đã xác định rõ như vậy. Những ràng buộc của mẹ sẽ làm anh không bao giờ có thể rời bỏ tôi, bước ra khỏi cửa cái gia đình này. Dù bây giờ anh cho rằng mình đã đủ lông đủ cánh để bay rồi ư? Anh dám…
Tôi vẫn không quên ngày đầu tiên anh bước vào nhà tôi, lọt thỏm giữa căn phòng khách ken đầy những bình cổ quý giá, bộ bàn ghế sang trọng êm mượt như nhung có những cái gối tựa màu mè. Khi đó, anh là chàng sinh viên vừa mới ra trường nghèo kiết xác, đang bôn ba kiếm việc. Và mẹ tôi, chẳng hiểu nhìn thấy điều gì bên trong cái bộ dạng khố rách áo ôm của anh, đã ưu ái cho anh một chân phụ việc. Để từ đó, anh leo lên, leo lên, đến một lúc chễm chệ danh phận “con rể” trong cái gia đình chỉ có một đứa con gái duy nhất là tôi.
Thật ra, mẹ tôi cũng không đến nỗi chẳng biết nhìn người. Anh nhanh nhẹn, khôn ngoan tính toán, miệng lưỡi ngon ngọt, thủ đoạn ghê người. Tôi ngày càng nhận ra điều đó khi sống cùng anh. Con đường tiến thân nhanh nhất của một người đàn ông chính là đào được một cái mỏ vàng. Gia đình tôi tuy không phải đại tỉ phú, nhưng với cái bệ phóng mẹ tôi lâu nay khổ công gầy dựng, sự nghiệp của anh nhanh chóng vững vàng. Anh lột xác, như một con tắc kè hoa bỏ lớp da cũ của nó. Anh rất biết cách phải làm sao để đạt được mục đích của mình. Kết thân với những người ở tầng lớp cao hơn, học hỏi bắt chước… Anh đạt được nhiều thứ trong khoảng thời gian ngắn đến mẹ tôi cũng không ngờ.
May mắn thay, những toan tính của anh không vượt qua khỏi tầm kiểm soát của mẹ tôi. Cơ sở kinh doanh của gia đình giờ do anh quản lý, nhưng mẹ tôi vẫn là người thực sự nắm giữ. Tôi sẽ là người thừa kế duy nhất. Mẹ tôi luôn luôn biết lo xa. Nên những mưu tính của chồng tôi từ khi bước chân vào nhà đã chẳng thể biến thành hiện thực như ý anh được. Dù biết rõ như thế, nhưng thái độ anh vẫn hết sức nhã nhặn bình thường. Anh thật biết che giấu cảm xúc và dã tâm của mình.
Tôi nghĩ, mẹ đã gặp đúng một cao thủ xứng tầm. Với chồng, tôi vừa khâm phục vừa khinh bỉ, vừa căm ghét vừa háo hức muốn lột trần anh ta ra, xem còn cái gì ẩn náu trong quả tim đầy mưu mô hay không? Điều đó quả thật vừa nguy hiểm vừa đầy cám dỗ. Nó giữ cho tôi luôn muốn duy trì cuộc hôn nhân ngớ ngẩn của mình, cuộc hôn nhân mà chính tôi cũng không hiểu, tại sao lúc đó mình lại gật đầu.
Có tiếng piano văng vẳng. Thật buồn cười. Một người máu lạnh như anh mà cũng biết đàn những tình khúc lãng mạn. Có vẻ như anh đang đắm say một người đàn bà nào đó. Những lần vang lên tiếng đàn giữa khuya không còn quá bất thường nữa. Anh có tâm sự gì ư? Hay là cô người yêu cũ lại làm lòng anh xao động? Vô lý, tôi vẫn biết họ chẳng còn qua lại gì với nhau nữa, từ lâu lắm rồi. Chính xác hơn, từ lúc anh quyết định bỏ mối tình sinh viên của mình để làm rể nhà tôi, một bước lên xe xuống ngựa, đổi đời.
- Xem thêm: Người đàn bà bí ẩn
Ngay cả bản thân anh chắc cũng không bao giờ ngờ rằng, những chuyện riêng tư của anh, hai mẹ con tôi đều rành rẽ đến từng chi tiết. Gia cảnh, xuất thân, tình cảm của anh, những lần anh nợ học phí đến suýt bị đuổi học, quán phở nơi anh từng làm thêm với công việc chạy bàn chẳng hạn… Vậy thì ai, người nào có thể làm anh trở nên thay đổi và yếm thế? Tôi không tin có ai đủ năng lực để làm việc đó. Dù không dám nói rằng hiểu hết về chồng, nhưng tôi tự tin mình hiểu về anh đến từng đường tơ kẽ tóc. Hiểu và xem thường.
***
Bây giờ, tôi là người đàn ông quen biết rộng, giỏi giao thiệp. Danh bạ điện thoại hơn ngàn số, chi chít đủ mọi lĩnh vực, có cả những cái tên mà nói ra mọi người đều biết. Thế nhưng, tôi không có bạn bè. Bạn bè đúng nghĩa, chứ không phải những mối quan hệ vụ lợi, công việc, xã giao bên ngoài. Nói nào ngay, ngày xưa tôi cũng từng có nhiều bạn. Đó là những người học chung lớp, ở chung ký túc xá của cái trường mà tôi từng phải rất nỗ lực mới thi vào được. Bữa cơm cá vụn kho cà chua ngon lành. Gói mì tôm mượn tạm buổi khuya được bạn hào phóng “bo” luôn không lấy lại. Giúp nhau mấy chục ngàn đi xe đò về quê mà không mảy may tính toán. Dù mấy chục ngàn đó đủ để bạn ăn cơm bụi cả tuần mà đi học…
Và hơn hết, tôi còn có người yêu. Người con gái có đôi mắt một mí buồn buồn. Gia cảnh em còn nghèo hơn cả tôi, quanh quẩn chỉ có vài cái áo sơmi giặt thật nhẹ, thật kỹ. Em gắn bó với tôi từ những ngày đầu vào đại học. Cùng đi dạy thêm. Cùng đi bán hoa ở lề đường vào những dịp lễ tết. Cùng ăn hủ tiếu gõ vào những tối muộn, khi cả hai lóc cóc chạy xe về nhà trọ. Cùng thức thâm quầng mắt khi vào mùa thi.
Người con gái đã dành cho tôi những gì đẹp nhất, thiêng liêng nhất, dành cho tôi giọt nước mắt trắng trong lặng lẽ rơi xuống trong căn phòng trọ tồi tàn ngồn ngột hơi nắng chớm hạ. Tôi mãi mãi không bao giờ quên được giọt nước mắt đó. Tôi đã tự hứa với lòng sẽ bù đắp cho em, sẽ mang lại cho em hạnh phúc, sẽ làm mọi thứ để em không phải cực khổ buồn phiền. Để rồi cuối cùng, tôi không hề làm được gì cho em. Không cả những điều nhỏ nhặt đơn giản nhất mà một thằng đàn ông có chút tự trọng phải làm.
Những âm thanh rời rạc im bặt. Tôi nhìn đăm đăm ra bên ngoài một cách vô thức. Đêm mịt mờ đầy những đe dọa bất trắc. Nhưng tôi không sợ. Đúng hơn, từ ngày quyết định quay lưng lại với quá khứ, tôi hầu như chẳng còn gì để mất mà phải sợ hãi nuối tiếc. Những đêm thế này, tôi thường nhớ đến em, tưởng như có thể nhìn thấy đôi mắt em đang nhìn mình oán trách.
Tôi đã hèn hạ bỏ chạy, thậm chí không dám nói cùng em một câu từ biệt. Dù chắc chắn sau đó em cũng biết nguyên nhân của sự trở mặt, nhưng em cũng không có cơ hội để mà xỉ vả, khinh bỉ tôi. Tôi tránh mặt, dù thâm tâm vẫn dõi theo em. Chẳng để làm gì cả. Suốt đời này, tôi cũng không bao giờ dám đối diện với người con gái từng yêu thương mình nữa. Thì những thứ khác, với tôi liệu có còn chút ý nghĩa nào?
Vây quanh tôi giờ là những người thành đạt, nho nhã lịch sự, hành xử theo đúng chuẩn mực doanh nhân thành đạt. Họ lái xe hơi, quan tâm tới sức khỏe của mình bằng cách mỗi nửa năm đi kiểm tra ở bệnh viện quốc tế. Họ là bạn tôi. Những người bạn sẵn sàng đạp tôi chúi nhủi nếu như tôi vấp ngã. Nếu như tôi thất bại trắng tay, họ sẽ quay ngoắt lại, như chưa từng quen biết, tôi chưa từng tồn tại trên đời này. Những người sẵn sàng vì một lợi ích nào đó mà gạt tôi ra không một chút áy náy hay thương hại nào. Mà thực ra, tôi cũng không thích những chữ như “thương hại” hay “tội nghiệp”. Đúng hơn, tôi căm ghét những trạng thái đó, đặc biệt ghê sợ nếu như nó là cảm giác của ai đó dành cho mình.
Chỉ có Lam biết tại sao. Chỉ có Lam là người duy nhất được tôi thổ lộ một phần mặt trái con người mình. Phía tối trong tôi, chông chênh và khổ sở, tội lỗi và hối tiếc. Tôi chẳng hiểu tại sao với Lam, tôi không sao nói dối được. Chỉ cần Lam nhìn vào mắt tôi, là những kỹ xảo giao tiếp của tôi chợt trở nên vô nghĩa, như thể tôi vẫn còn là cậu nhóc vụng về của mối tình đầu ngày xưa vậy.
Mà hình như tôi cũng không có nhu cầu phải dối gạt Lam. Dường như ngược lại là đằng khác. Tôi thèm khát được thổ lộ mình, được chia sẻ với Lam cái kho bí mật khổng lồ của mình, được có ai đó biết rằng tôi rất tệ, rất khốn nạn, rất bạc tình, rất đau khổ khi phải sống với cái mặt nạ trơ khấc bó sát lấy khuôn mặt được cho rằng thật đẹp trai của mình.
Lam có lẽ là người đàn bà duy nhất mà tôi xem trọng, ngoài người yêu đầu tiên của mình. Mà người yêu đầu tiên đó, với cô, tôi còn tệ hơn là đã chết rồi. Không hiểu vì sao tôi luôn bị ám ảnh và đeo đẳng bởi ý nghĩ, một lúc nào đó Lam sẽ rời bỏ mình mà đi. Tôi sẽ không thể giữ được Lam. Khi tôi thường là kẻ chủ động trong mọi mối quan hệ, luôn giữ vai trò là người rũ bỏ, chứ chưa bao giờ để bất kỳ ai đó có cơ hội làm việc đó. Với tôi, phủi tay một cách bất ngờ luôn mang lại thứ niềm vui man dại nào đó. Nét mặt chưng hửng đến không tin được của phía “đối tác”, những cảm xúc cuồng điên sau đó của họ làm tôi thích thú.
Từ ngày biết Lam, tôi những muốn dừng cuộc chơi của mình lại. Tôi không còn háo hức săn đuổi đàn bà, không còn muốn thử xem mình còn có thể làm hao tổn thêm bao nhiêu gái của thiên hạ. Nhưng mọi việc cũng chẳng mấy đơn giản. Cần có thời gian để đoạn tuyệt với những cuộc vui nồng nặc mùi xác thịt đó. Cũng có nước mắt, có cào cấu, có những lời hăm dọa, có những thói thường của đàn bà mà tôi chẳng mấy e ngại. Tôi chỉ sợ làm Lam tổn thương. Cô ấy sẽ ra sao nếu một ngày nào đó chẳng may phải đối diện với quá khứ lẫy lừng và trần trụi của tôi đây?
Đã có lúc tôi hoang mang tự hỏi, can cớ gì đã đưa Lam bước vào đời mình dễ dàng và sâu đậm đến thế, khi mà khoảng thời gian quen biết giữa hai người mới ngắn chẳng tày gang? Cũng không dám hứa hẹn điều gì với Lam. Chẳng phải tôi sợ mình làm không được, mà là những gì đang tồn tại bây giờ thực sự khó thay đổi. Những gì tôi đang có, sẵn lòng chia sẻ cùng Lam lại là thứ hình như cô không cần. Lam mưu cầu điều gì, tôi cũng không hiểu. Khi mà cô cũng chưa từng tỏ ý muốn tiến xa hơn cùng tôi. Dường như Lam sợ. Như tôi cũng đôi lúc thấy mình hoang hoải sợ, vậy thôi.
Có lẽ tôi yêu Lam mất rồi. Thứ tình cảm mà lâu lắm rồi tôi không nghĩ còn tồn tại trong mình. Những Hoa, những Thi, những Hồng, những Tuyết trôi qua tẻ nhạt vội vàng, hừng hực mùi thân thể đàn bà, sang trọng mùi nước hoa son phấn, vun đầy những món quà lấy lòng đắt tiền. Và không thiếu cả những mưu mô thực dụng phía sau đó. Bọn họ vẫn nghĩ tôi là miếng bánh ngon có thể kiếm chác được. Mà đâu biết, tôi chưa bao giờ để bất kỳ người đàn bà nào qua mặt mình.
Ngoài vợ tôi và mẹ của cô ta.
***
Tôi không ít lần gặp ba đi với nhiều phụ nữ trẻ đẹp khác nhau. Có những cô chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi, trẻ măng, đẹp long lanh đến phát bực. Tôi cũng không hiếm khi tình cờ thấy mẹ vui vẻ hạnh phúc bên người đàn ông nào đó, thậm chí có người chắc tôi sẽ chỉ gọi bằng “anh” và hãnh diện khi có được “hotboy” như vậy làm bạn. Ba mẹ tôi thật giỏi giang. Cả hai cũng khéo diễn vở gia đình hạnh phúc. Dù điều đó với tôi chẳng mảy may ý nghĩa gì.
Thi thoảng xem phim, tôi gặp cảnh những ông bố, bà mẹ tuyên bố, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ sống vì con. “Sống vì con” là như thế nào nhỉ? Là cố duy trì một mái nhà, một cuộc hôn nhân đầy đặn ư? Hay là trước mặt mọi người “anh anh em em”, “con ơi con à”, rồi thì sau đó lạnh lẽo với nhau còn hơn cả người dưng? Hay như thể gia đình của bạn tôi, bề ngoài đầm ấm thế, còn bên trong, ba mẹ nó không tiếc lời mạt sát nhau thậm tệ.
- Xem thêm: Sau cột đèn đường, có ánh mắt…
Những khi phải an ủi bạn mình, tôi từng nghĩ, sao họ không giải thoát cho nhau, giải thoát cho bạn tôi khỏi cuộc sống giả tạo triền miên đó nhỉ? Thật kinh khủng cho những cuộc hy sinh “vì con” kiểu như thế. Người lớn cố tìm cách để tiếp tục ở bên cạnh nhau trong một nhà, vì những lý do của họ, nhưng lại ngụy biện rằng đó là đang hy sinh vì con cái. Nói như vậy, là xem thường lũ con cái chúng tôi nhiều quá.
Hay ba mẹ bạn tôi, cũng như ba mẹ tôi, cho rằng, bọn trẻ sẽ chông chênh, sẽ trầm cảm, sẽ thất vọng suy sụp khi gia đình tan vỡ. Tôi chưa trải qua, nên không hiểu hết cảm xúc khi cha mẹ ra tòa bỏ nhau nó hụt hẫng đến mức nào, có sánh được với việc phải chịu đựng triền miên một cuộc tra tấn ngọt ngào mà bức bối đến ám ảnh, ngày này qua ngày khác, trong một cái gia đình đúng kiểu mẫu nhưng không hề có chút quan tâm đến nhau, không hề có sự hiện diện dù thoáng qua của thứ gọi là hạnh phúc không? Hạnh phúc ư, ngươi hình hài ra sao, ta chưa từng nhìn thấy? Ta hoài nghi, ngươi có tồn tại giữa cuộc đời thực, hay ngươi chỉ là ảo ảnh mà người ta mải mê tìm kiếm tranh giành? Hạnh phúc khó khăn và bí hiểm đến như vậy sao?
Cha mẹ nào cũng thương con, chắc thế. Thể hiện tình yêu thương đó như thế nào, thì tùy theo cách của mỗi người. Tôi được dạy rằng phải lựa chọn, phối hợp trang phục ra sao cho hài hòa sang trọng. Cầm muỗng nĩa sao cho đúng luật của người sành sỏi. Lên xuống xe hơi sao cho gọn đẹp đúng điệu. Nhưng ba mẹ lại quên dạy tôi cách phải sống như thế nào trong một mái ấm tạm bợ rạn nứt được dán lại bằng những thứ phù phiếm mang tên sĩ diện, kiêu hãnh, quyền lợi. Và tiền.
Nhà ngoại tôi giàu. Tôi lớn lên trong nhung lụa, chưa từng biết đói khổ, cực nhọc là như thế nào. Mọi thứ tôi muốn được đáp ứng một cách nhanh chóng, dễ dàng. Nhưng không vì thế mà tôi không hiểu rõ giá trị của đồng tiền. Nhờ thế lực của đồng tiền, vị trí của tôi, tiếng nói của tôi ở mọi nơi, mọi lúc đều có trọng lực hơn những bạn khác. Dù bạn có giỏi giang, có nỗ lực, có cống hiến gì gì đi nữa thì cũng phải chịu lép vậy thôi.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, tôi đã lờ mờ nhận ra ba mẹ mình không giống như những ba mẹ tôi thấy xung quanh, xem được trên tivi hay hình dung từ trong sách vở. Ba mẹ tôi lịch sự và khách sáo với nhau đến kịch. Ba mẹ tôi ở riêng mỗi người một phòng, và suốt khoảng thời gian mười mấy năm dằng dặc, tôi chưa từng vô tình, thậm chí cố tình nhìn thấy được lần nào ba mẹ ôm nhau, chứ đừng nói đến hôn nhau. Hay là ba mẹ quá cẩn thận khi thể hiện tình cảm riêng tư với nhau, không muốn để con nhìn thấy nhỉ? Lạc quan thế, có khi lại hay!
Tôi không phải là con búp bê vô hồn trong tủ kính. Không là cô tiểu thư mẫn cảm yếu đuối như trong tiểu thuyết. Không quậy quạng ăn chơi bạt mạng để trả thù đời như các nhân vật nữ trong phim bộ. Đời có làm gì tôi đâu mà phải oán hận. Ba mẹ cũng chẳng có lỗi gì với tôi. Ba mẹ chỉ sống theo cái cách mà họ lựa chọn. Tôi cũng vậy. Đôi khi tôi còn thầm cảm ơn cái thế giới riêng của mỗi người như thế này. Âu cũng là một cách để tôi rèn luyện và chứng tỏ bản lĩnh của mình, có phải không nào?
Những đêm, như đêm này, tiếng dương cầm từ phòng của ba văng vẳng, ru tôi vào giấc ngủ. Ba chắc đang có tâm trạng gì đó. Ông thường không vui vẻ mãn nguyện như mẹ tôi. Mẹ luôn chọn cách yêu đời phơi phới để gìn giữ tuổi thanh xuân. Nhan sắc đối với người phụ nữ là thứ vô giá, đâu thể lãng phí được. Tôi là con gái mẹ, tôi nắm nguyên tắc đó từ thuở biết lựa chiếc áo đầm nào đẹp hơn để mặc. Tôi vẫn sống, vẫn lớn lên, vẫn cảm nhận đầy đủ về cuộc sống đang diễn ra quanh mình. Tôi không để những vấn đề của ba mẹ trở thành vấn đề của chính mình. Âu đó cũng là một lựa chọn khôn ngoan mà nhiều người trẻ chúng tôi phải chấp nhận, dù muốn dù không.
Vì tôi biết, dù thế nào, đời vẫn cứ thế mà trôi.