Mục tiêu mà Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội đặt ra từ đầu năm là sẽ đưa 90.000 lao động đi làm việc có thời hạn ở nước ngoài. Tuy nhiên, đến thời điểm này, số liệu chín tháng đầu năm vẫn chưa được Cục quản lý lao động ngoài nước công bố mà chỉ có số liệu sáu tháng đầu năm với 40.115 lao động được đưa đi làm việc ở nước ngoài, chỉ đạt 44,6% so với kế hoạch.
Trong khi đó, thị trường Đài Loan và Nhật Bản tiếp tục tuột dốc khi chỉ tiếp nhận được 14.005 lao động và 3.982 lao động. Đây là hai thị trường truyền thống của Việt Nam nhưng chúng ta không có biện pháp hữu hiệu để gìn giữ hay phát triển.
Với các thị trường mới, dù các doanh nghiệp tích cực mở rộng sang một số quốc gia như Australia, New Zealand, Canada và một số nước Bắc Âu như Phần Lan, Thụy Điển nhưng số lượng lao động đưa đi được cũng rất ít.
Điều lo lắng nhất hiện nay là hàng loạt doanh nghiệp đã trả giấy phép xuất khẩu lao động cho Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội.
Trong khi các thị trường xuất khẩu lao động truyền thống cạn nguồn, người lao động bắt đầu đổ xô vào các thị trường tự do đầy rủi ro. Cụ thể là tại Angola, theo thống kê chưa đầy đủ của Cục Quản lý lao động Ngoài nước (Bộ LĐ-TB-XH) hiện có khoảng 10.000 lao động Việt Nam đang sinh sống và làm việc. Tuy nhiên, thực tế con số này lên đến khoảng 40.000 người, khoảng 90% trong số này làm việc trong lĩnh vực xây dựng, còn lại làm điện tử và nông nghiệp. Mức lương mà doanh nghiệp sở tại trả cho lao động trung bình từ 800 đến 1.000 USD/tháng.
Do Angola và Việt Nam chưa ký kết thỏa thuận hợp tác lao động nên không có doanh nghiệp xuất khẩu lao động trong nước trực tiếp khai thác thị trường này. Người lao động chỉ có một lựa chọn duy nhất là đi theo hình thức tự do, chấp nhận nhiều rủi ro và thiệt thòi về tiền lương.
Hiện có khoảng 400.000 lao động Việt Nam đang làm việc ở nước ngoài.
Gia Minh tổng hợp