Sáng cà phê với anh bạn trẻ hàng xóm, nghe anh than phiền tình hình dịch Corona diễn biến phức tạp thế này chắc mấy đứa nhỏ ở nhà còn phải nghỉ học dài dài. Chỉ mong sao chúng nhanh đi học chứ cứ ở nhà miết, mệt với chúng lắm! Nghe vậy, tôi cười xòa nói với anh rằng đây cũng là dịp để cha mẹ được gần gũi, quan tâm, được chơi với con nhiều hơn. Điều đó rất cần thiết đối với sự phát triển của trẻ cũng như xây đắp hạnh phúc gia đình…
Có một thực tế đã tồn tại lâu nay là nhiều bậc cha mẹ vì phải vật lộn mưu sinh trong thời buổi kinh tế thị trường, nên chẳng có nhiều thời gian để chơi với con. Mặt khác, nhiều cha mẹ, khi có chút thời gian rảnh rỗi lại thích quan tâm đến các mối quan hệ ngoài xã hội hoặc bị cuốn vào những thú vui giải trí công nghệ trên Internet hơn là quan tâm, gần gũi bên con cái. Dường như chúng ta chưa ý thức được thường trực và sâu sắc rằng chơi với con là điều rất ý nghĩa và quan trọng.
Chơi với con trước hết là để gắn kết tình cảm gia đình. Mỗi thành viên trong gia đình như mỗi sợ dây, càng có sự tương tác qua lại càng tạo nên những điểm giao nhau, kết nối bền chặt. Chơi với con, rõ ràng sẽ vun đắp được tình cảm giữa cha mẹ với con cái, giữa con cái với cha mẹ ngày một thêm đong đầy. Chẳng những vậy, con cái còn là cầu nối thiêng liêng giữa cha và mẹ. Bởi thế, biết chung tay quan tâm, san sẻ với con, chắc chắn rằng tình cảm vợ chồng sẽ trở nên thắm thiết, hạnh phúc hơn.
- Xem thêm: Giúp con phát triển tài năng
Sau một ngày làm việc mệt nhoài, còn niềm vui nào giản dị mà ý nghĩa hơn khi ta được hòa mình vào thế giới trẻ thơ, nhất là những lúc được chơi với con trẻ. Hòa vào thế giới trẻ thơ của con thông qua những trò chơi, ta sẽ quên đi những mệt mỏi ngày thường. Bởi thế giới của trẻ thơ là thế giới của cổ tích nhiệm mầu; của điệu nói, tiếng cười hồn nhiên, trong trẻo và của cả những điều lý thú, bất ngờ đến từ trí tưởng tượng phong phú, cũng như hàng ngàn câu hỏi vì sao… Chơi với con tựa hồ ta như được nhiều lần tắm mát trên dòng sông tuổi thơ của chính mình!
Nhiều bậc phụ huynh cho đến nay vẫn không biết rằng chơi với con cũng là một trong những phương pháp hữu hiệu trong việc giáo dục trẻ. Khi chơi với con, cha mẹ sẽ tạo được không khí gần gũi, cởi mở với con như những người bạn, đủ cho con cảm thấy an toàn, tin tưởng để chia sẻ tất cả những tâm tư, nguyện vọng, từ đó chúng ta sẽ dễ dàng nắm bắt, định hướng cho con có được những suy nghĩ đúng đắn, tích cực. Giao tiếp, vận động cùng con trong khi chơi sẽ góp phần giúp con được phát triển toàn diện cả về thể lực, tri thức lẫn những kỹ năng mềm khác, nhất là kỹ năng giao tiếp.
Một vấn đề đáng lo ngại hiện nay là xã hội ngày càng phát triển nhưng số trẻ mắc chứng tự kỷ, trầm cảm lại ngày càng gia tăng. Chơi với con như là một liệu pháp để con không còn cảm thấy sợ hãi, tự ti, thu mình trong những ý nghĩ tiêu cực mà có thể mạnh dạn, tự tin giao tiếp với mọi người cũng như thực hiện được những công việc khác nhau như một người bình thường. Bên cạnh đó, việc cha mẹ vui chơi cùng con cái thường xuyên chắc chắn sẽ làm giảm thiểu đi việc con cái sa vào các trò chơi điện tử hay những thú vui nguy hại khác.
Chơi với con là một việc dễ làm, vậy nhưng không phải ai cũng thực hiện được. Điều đó phải xuất phát từ tình yêu thương và sự quan tâm thực sự của cha mẹ đối với con trẻ!
Khi tuổi đời ập đến ngày càng nhanh, thì có muốn cách nào cũng không được và chắc chắn… chỉ còn biết thở dài, tiếc nuối.
***
Nhớ lại, nhà tôi ở trong một góc phố. Nói là phố nhưng mặt sau nhà là cả một cánh đồng rộng bát ngát. Mùa này, lúa đương thì con gái. Tôi có cái thú thích rong ruổi ngắm cánh đồng những sáng, những chiều thong thả. Có lẽ một thời tuổi thơ tôi đã quá đằm sâu với ruộng đồng. Nhưng quan trọng là bởi cánh đồng ngày ấy luôn in hình bóng dáng mẹ tôi. Chợt nhớ một thời theo mẹ ra đồng, lòng tôi đã xuyến xao nhung nhớ…
Xưa nghèo, cuộc sống vất vả trăm bề. Mẹ tôi ngày nào cũng ra đồng. Khi thì cày bừa, cấy hái; khi bón phân, nhổ cỏ rồi thu hoạch mùa màng. Bao lo toan, trăn trở; bao mồ hôi, nụ cười của mẹ cứ thế thấp thoáng trong những sắc xanh rồi vàng ruộm của đồng làng mùa nối mùa. Tôi yêu cánh đồng làng như yêu những bài giảng của thầy cô, những câu chuyện cổ tích mẹ kể, những trò chơi dân gian thường ngày bên chúng bạn,…
Khi mới là đứa trẻ lên 5, lên 6, tôi đã lẽo đẽo theo mẹ ra đồng. Đó là vào mùa làm đất trồng lạc, đỗ, ngô, khoai,… Mẹ cày đất, lên luống, tôi cũng lau chau nhặt cỏ, líu ríu bên mẹ với những câu hỏi ngô nghê không đầu không cuối. Những tảng đất nâu tan giữa luống cày, nằm ngửa mình hong nắng, còn tôi thì tay mỏi nhừ. Tôi ngồi bệt xuống bờ ruộng, ngẩn ngơ ngắm nhìn trời xanh mây trắng, nhìn dáng mẹ lom khom đập đất, càng yêu hơn những giọt mồ hôi mặn chát, ướt đầm trên lưng áo mẹ.
Những ngày xuân mưa lất phất. Tôi thích nhất khoảnh khắc lăng xăng cùng mẹ ra đồng hái ngọn rau khoai lang. Ngọn nào ngọn nấy non nhẫn, mập ú. Nhựa khoai lây rây lên tay, lên áo xám đen để rồi về nhà dù rửa dù giặt thể nào cũng không thể hết. Và rồi từ nhỏ, tôi đã quen với rất nhiều những món ăn từ ngọn khoai, lá khoai lang ngoài đồng. Nào luộc, nào xào tỏi, nào nấu canh cua,… Dẫu ngày nào cũng chỉ đĩa rau khoai, nước canh rau khoai, cơm trộn khoai, vậy mà anh em tôi vẫn vui vẻ ăn ngon lành. Mẹ khẽ cười, động viên “Ăn đi, có sức mà học!”. Tôi thương mẹ một đời tảo tần, đảm đang, cứ hi sinh thầm lặng như thế!
- Xem thêm: Trò chơi hướng đạo
Mùa thu hoạch hoa màu, thật vui khi được cùng mẹ ra đồng mang thành quả về sau bao ngày dày công vun xới. Những mùa bội thu làm khuôn mặt mẹ tôi càng thêm rạng ngời. Mẹ bảo được mùa, mẹ sẽ mua ngay cho anh tôi cái áo mới, đóng tiền học phí cho tôi. Được mùa, mẹ sẽ phóng khoáng “khao” cả nhà bữa cơm thịt, cơm cá thịnh soạn. Nghe vậy, tôi càng hồ hởi phụ mẹ dỡ lạc, dỡ khoai, bẻ ngô, xếp vừng mau chóng đưa về nhà. Hết mùa thu hoạch, tôi lại cùng đám bạn chăn bò đi dạo quanh đồng mót khoai. Chán ăn khoai sống, chúng tôi lại rủ nhau nhóm lửa nướng lên, ngồi túm tụm chia nhau ăn. Đứa nào đứa nấy mặt mũi cũng lấm lem bên điệu cười nắc nẻ.
Mùa dẫm ruộng đồng sâu, tôi cũng lon ton theo mẹ ra đồng. Dẫu mẹ bảo “Mùa này ruộng sâu, lại có đỉa, đừng đi”, nhưng tôi vẫn năn nỉ “Con chỉ đứng ở trên bờ ruộng thôi, mẹ cho con đi với”. Vào mùa này, đồng làng tôi thường có rất nhiều ốc lồi. Ấy vậy nên mỗi khi mẹ đi dẫm ruộng về thường có cả mớ ốc lồi trong chiếc xà cạp đeo tay. Mẹ đem ra chợ bán, kiểu gì hôm ấy, anh em tôi cũng được bịch kẹo sắn hay quả ổi, quả chuối. Theo mẹ ra đồng, cũng có hôm tôi đi mon men bờ trục tìm được con ốc lồi to tướng. Có hôm, tôi năn nỉ xin mẹ lội xuống ruộng kéo cỏ, kéo rong vào bờ. Thi thoảng, hai mẹ con lại nhìn nhau cười. Bao vất vả, nhọc nhằn dường như tan biến.
Nhớ nhất mùa cấy đầu tiên xuống đồng cùng mẹ. Mẹ cấy nhanh và thẳng hàng tăm tắp. Còn mạ tôi cấy xuống thì cây ngả cây nghiêng. Tôi buồn, mẹ động viên “Cố gắng lên, rồi con sẽ cấy đẹp và nhanh như mẹ thôi”. Tôi phấn chấn, cẩn thận cắm từng nhánh mạ xuống bùn. Một ngày, hai ngày, ba ngày,… thế là tôi biết cấy thành thạo. Giữa buổi trưa, hai mẹ con nghỉ tay ngồi ăn cơm giữa đồng. Công nhận, ăn cơm ngoài đồng ngon thật. Cơm chỉ với muối vừng, muối lạc, với dưa chua kho cá, vậy mà ăn vào chẳng biết no bụng.
Những lần theo mẹ ra đồng đã giúp tôi dần trưởng thành. Lớn lên lập nghiệp xa nhà, tôi vẫn thích được đi ngắm cảnh đồng quê. Mỗi lần đứng trước một cánh đồng rộng mở, bao dung, lòng lại nhớ mẹ, nhớ quê da diết.
Ai cũng biết bây giờ nhân loại đang bước vào thời kỳ công nghệ 4.0, nên không có thời giờ chơi với con, hoặc theo mẹ ra đồng như thời của tôi và trước tôi. Thế nhưng, tôi nghĩ nếu ai nấy cố gắng mỗi ngày dành chừng mươi phút quay về “thời đại 0.4”, chắc gia đình sẽ đầy ắp tiếng cười và tuổi thơ của con sẽ hằn sâu trong ký ức. Và những ký ức tốt đẹp này sẽ là hành trang tốt cho trẻ bước vào đời.