Một góc quán cà phê thật êm ả. Buổi chiều, khách vắng. Bên ngoài trời lại mưa. Cơn mưa vừa tới hình như đang ảnh hưởng đến những vùng miền phía Nam. Chỉ là mưa dầm dề rồi mưa rả rích vậy thôi, đâu có khắc nghiệt như ngoài kia.
Bất chợt, người phụ nữ thấy ngượng nghịu, đôi tay để trên bàn nãy giờ như thừa thãi, thô kệch. Chị len lén đặt tay xuống đùi, liếc mắt về người đối diện. Anh ta cũng đang nhìn ra ngoài, không biết ngắm mưa hay suy tư gì. Đó, “đối tượng” của chị đó! Nhỏ bạn thân rủ rỉ: “Mày đừng lo, bảo đảm vô cùng lịch sự. Người ta lịch lãm lắm, lại rất “thoáng”, gần nửa đời lăn lộn, có gì mà không trải qua phải không? Mày tin tao đi, chắc chắn hợp “gu” với mày mà…”.
Có thế mà mình ngồi đây. Người phụ nữ tự trách với nỗi buồn đè nặng. Chị đã trở thành “đáng thương” với bạn bè, với gia đình vậy sao! Không hỏi chị cũng biết, trong những mai mối, giới thiệu người này, người kia của đám bạn gần đây có phần của mẹ, của anh chị mình.
Bất chợt, người đàn ông quay sang chị:
– Cô có hay ngồi quán không?
– Thỉnh thoảng thôi. Không biết làm gì ấy mà!
– Một mình hay với bạn?
– Cũng tùy lúc!
– Vậy à.
Lại im lặng. Chưa bao giờ chị thấy mình vô duyên thế này. Chắc anh ta cũng vậy. Những câu hỏi chẳng ra gì, câu trả lời lại càng trống không. Ừ, mà mình biết gì về gã đàn ông có vẻ chững chạc này? Góa vợ, con cái lớn đã có gia đình riêng, ngót nghét năm mươi tuổi, kinh tế khá, cuộc sống ổn định, về nước thường xuyên, muốn tìm bạn gái chuyện trò, tâm sự, nếu được thì có thể kết hôn v.v… Trời, cứ như là mục “tìm bạn tri âm” trên báo vậy! Mà giờ bọn trẻ có cần gì lên báo, chúng chỉ “chat” trên mạng thôi. Cái màn đăng báo đã cổ lỗ sĩ lắm rồi! Mình buồn cười quá đi mất.
Tiếng cười bật ra khiến người đàn ông giật mình, nhìn chị có vẻ lạ lùng. Chị phải giả bộ cười tiếp:
– Xin lỗi, tôi đang nhớ cảnh tắm mưa thuở nhỏ, vui lắm. Anh có khi nào tắm mưa không?
– Hình như không. Tôi ở thành phố rồi di dân từ nhỏ theo ba mẹ. Bên Mỹ chẳng có dịp nào tắm mưa.
Chị gật gù ra bộ thông cảm rồi nhìn miết theo những giọt nước mưa chảy dài theo cửa kính trông ra đường. Từng giọt, từng giọt nước cứ chập vào nhau rồi trượt xuống, trượt xuống làm nhòe nhoẹt tấm kính trong suốt làm cảnh vật bên ngoài như đổi khác trong mắt nhìn của người phụ nữ. Cái quán cà phê Ý ngay hồ Con Rùa này không biết bao lần chị đã vào đây, mọi thứ đã rất thân thuộc vậy mà buổi chiều nay dường như không muốn nhận ra chị, hay tại bản thân chị cũng không nhận ra chính mình? Ba mươi tám tuổi, ly hôn gần năm năm, chị vẫn sống một mình rất thênh thang, đầy bản lĩnh, vậy mà…
Mình tưởng chỉ trong phim Hàn Quốc, người ta mới đi “coi mắt” thôi đấy. Lại muốn ngửa cổ ra mà cười một tràng cho thỏa quá! Hèn gì ba mẹ mình hay nói “con nhỏ này già đầu mà chưa biết sống phải đạo”. Thế nhưng mình đã “phải đạo” quá rồi còn gì! Ngày biết được mình vô sinh, trong khi chồng là con trai một, chẳng phải chính chị là người đề nghị ly hôn để anh tìm vợ khác đó sao? Chẳng phải chị đã quyết liệt đấu tranh với ba mẹ mình để họ chấp nhận sự việc thay vì làm rùm beng với bên nhà chồng đó sao?
– Không sinh con thì xin con nuôi. Thời đại này rồi…
– Con mình vẫn hơn chứ. Thời nào cũng vậy thôi!
– Hay mình cứ chờ đã. Y học giờ tiến bộ lắm, biết đâu…
– Chờ sao được mà chờ. Đàn bà ngoài ba mươi tuổi làm sao sinh đẻ được nữa. Mình chịu thua thôi anh. Hãy cố tránh cảnh sau này “thương nhau mà lại bằng mười phụ nhau” đó đi!
Vậy đó. Hai vợ chồng đã nói chuyện cùng nhau không biết đến lần thứ mấy thì ông chồng chị mới xiêu lòng. Cái gật đầu của anh vừa khiến chị nhẹ lòng lại vừa nhói đau. Kỳ khôi vậy đó. Mình phải tự khen mình có bản lĩnh mới thuyết phục được chồng mới phải. Bởi mình đã quá mỏi mệt với những lời thăm hỏi ân cần, những ánh mắt dò xét, soi mói của họ hàng nhà chồng, cứ nghĩ thoát được mọi cảnh ấy là lòng phải nhẹ tênh…
- Xem thêm: Cai tình
Thế mà cả năm trời, chị vẫn day dứt vì cái gật đầu đó, dù đã phải trách mình hàng trăm lần, hàng nghìn lần: Anh ấy bằng lòng ly hôn thì lỗi lầm gì nào! Mà chẳng phải mày ép chồng vào con đường cùng đó sao? Mày muốn gì đây. Muốn ông chồng phải sụt sùi, nước mắt ngắn nước mắt dài trước khi gật đầu à? Rõ điên khùng! Chính mày có giọt nước mắt nào đâu…
Người phụ nữ lại trở về với những giọt mưa ngoài cửa kính từ góc ngồi trong quán cà phê. Từng giọt nước cứ tuôn dài tuôn dài rồi ôm chầm lấy nhau, hôn nhau trên cửa kính. Mắt người phụ nữ hình như vừa đọng lại một giọt nước mưa, cay xè. Một chiều nào đó thời sinh viên, người yêu chị đã nói:
– Coi kìa, những giọt mưa mới hạnh phúc làm sao! Chúng biết chạy vào nhau để ôm nhau, hôn nhau đấy!
Nhớ lúc đó chị chỉ mỉm cười. Cái e ấp của những lần hẹn hò buổi đầu ấy mà. Chị rất thích cái hình ảnh “những giọt mưa hôn nhau” mà không dám nói ra. Bởi ngay cả một cái nắm tay đôi bạn cũng chưa thể nữa là… Dù vậy, mình đã rất hạnh phúc. Trong cái quán cà phê thân mật, nhỏ bé như một tầng hầm kia, trong từng giọt cà phê đăng đắng ngọt ngọt chị bắt đầu làm quen để sau này đâm ra “ghiền” mãi đến bây giờấy, cô thiếu nữ trong chị cảm nhận được sự kỳ diệu của tuổi xuân thì, một xuân thì vàng mơ, tím ngát hay xanh biếc như cầu vồng bảy sắc mỗi ngày mỗi mọc lên trong hồn mình.
Dĩ nhiên người yêu đầu đời ấy chẳng phải là chồng chị sau này. Những mối tình lãng mạn như thế thường không lâu bền. Hình như mình cũng chẳng buồn khổ gì lâu khi chia tay người tình đầu. Hình như cho đến lúc đó, hai đứa cũng chưa hề có một nụ hôn thực sự, như “những giọt mưa hôn nhau”! Sau này, thi thoảng lắm nhớ lại thời hoa niên của mình, có lẽ chị có chút tiếc nuối: Chẳng biết nụ hôn của anh ấy như thế nào nhỉ? Có say đắm, mặn mà như những giọt mưa trên cửa kính mà hai đứa ngắm nhìn không biết bao lần?
Vậy mà sao buổi chiều nay, ngồi đối diện với một người đàn ông xa lạ, mình lại nhớ đến quay quắt cái cảm giác của ngày xưa, của thời thiếu nữ thế kia? Mình cũng không biết, hay bởi tại trời vẫn cứ mưa?
Một lần nữa người phụ nữ lại nhíu mày. Làm thế nào mình lại ngồi đây nhớ lan man thế này? Muốn tìm cảm giác lạ hay thực sự muốn đổi thay? Mình chẳng phải đang sống tốt đó sao? Công việc ở công ty ổn định, những buổi tối ta bà với bạn bè, đôi lúc đi lẻ với một anh chàng nào đó, coi “đường được” một chút. Một vài nụ hôn nhẹ nhàng, đôi cái mỉm cười lẳng lơ mà chẳng tới đâu, chỉ đủ để ôm gối ngủ yên giấc trong đêm với một chút bồi hồi, vậy thôi!
– Cô có thích đi du lịch không?
Tiếng nói của người đàn ông ngồi đối diện kéo chị trở về. Đúng là mình điên thật rồi. Hồn vía bay mất rồi sao ấy! Chị mỉm cười thật tươi mà có cảm giác như gương mặt mình đang méo xệch:
– Du lịch hả? Thích lắm chứ anh. Chỉ sợ không có dịp đi nhiều thôi.
Người đàn ông vồn vã:
– Dịp thì nằm trong tay mình thôi. Hôm nào cô xin hộ chiếu rồi lấy visa đi chơi, tôi sẽ đón cô!
Lại mỉm cười:
– Vậy à, cảm ơn anh nhiều. Dạ, để hôm nào có dịp…
– Lại có dịp nữa rồi, cô cứ quyết là đi thôi mà!
– Dạ…
Đột nhiên chị nhớ đến mẹ. Bà thường nói “con có nốt ruồi dưới gan bàn chân, chân con là chân đi khắp nơi, không trụ lại được đâu”. Hay lời mẹ mình sắp ứng nghiệm rồi? Buồn cười thật, xưa giờ chị vẫn cười xòa mỗi khi mẹ ca cẩm như thế. Đến ra khỏi cái xó xỉnh này, ra khỏi thành phố này con còn ít khi nữa là “chân đi”! Mẹ cứ làm như con gái mẹ là “vip” ấy!
- Xem thêm: Biển đêm
Nhưng hình như lời rủ rê của người đàn ông mới quen có làm chị xao động một chút, chỉ một chút thôi bởi ranh giới của thực và ảo trong lời mời mọc ấy vẫn chưa thể xác định. Ừ, biết đâu anh ta nói thực, biết đâu anh ta muốn tìm hiểu kỹ hơn về đối tượng? Ý nghĩ mình, người phụ nữ một lần gãy gánh lại trở thành đối tượng của ai đó cũng có chút ngọt ngào, dễ chịu dù trong chị, vẫn con mắt thứ ba đang soi mói, giễu cợt. Chớ mê muội nghe nhỏ, cái thời ấy qua rồi, gần nửa đời người rồi, phải nhớ mình là ai, phải không?
Nhưng mình là ai nào? Người phụ nữ liếc sang người đàn ông đang quay quay cái muỗng cà phê một cách hờ hững trong tay, đầu quay quắt với câu hỏi của riêng mình. Không, mình không còn là người vợ u uất về nỗi “vô sinh” để lên gân làm ra vẻ cứng cỏi, anh hùng trước gia đình chồng và lạnh lùng, vô cảm trước ông chồng tốt bụng. Mấy năm nay mình đã đóng kịch đủ rồi! Những đêm vui nhộn, phá phách, đám bạn ồn ào, góc tối của từng quán cà phê ngã mình mệt mỏi… Mình trở lại là mình thôi! Cứ cười giả, khóc giả, yêu giả mình chán chường lắm rồi!
Bất chợt, trước mắt chị hiện ra cảnh tượng hôm qua, ở khu chợ gần nhà cũ của hai vợ chồng chị. Người đàn ông khệ nệ tay xách tay mang đi từ chợ ra, bên cạnh là một phụ nữ mặt mày tươi rói, mồ hôi rịn ướt trán, mái tóc dài cột sợi ruban màu đỏ, đen mượt. Chị bước đi có vẻ nặng nề vì cái bụng chửa đã to, có lúc chị ngừng lại, quệt mồ hôi trên mặt rồi tựa hẳn vào người đàn ông. Mặt ông chồng cũng có vẻ phớn phở lắm, sắp làm cha mà! Chị nhớ, mình đã nép vào một mái hiên để tránh mặt họ, bởi đó chính là chồng cũ chị và cô vợ mới của anh.
Cũng mừng cho anh được như ý nguyện. Chị vừa đau nhói lại vừa thấy nhẹ lòng. Mà anh cũng tử tế đó chứ. Ly hôn những hai năm, anh mới lấy vợ và cô vợ còn rất trẻ của anh trông có vẻ hiền dịu thế kia, chắc anh hạnh phúc lắm. Đôi lúc chị cũng loáng thoáng nghe được những tin tốt lành như vậy, đủ để chị yên tâm về sự dứt khoát của mình. Không biết có phải vì cảnh tượng ấy mà có cuộc gặp gỡ “coi mắt” hôm nay không? Chị cũng khó thể trả lời cho rạch ròi được.
Cơn mưa bên ngoài cửa kính hình như đã tạnh. Người phụ nữ đứng lên, bước ra cửa. Cái nóng bên ngoài thổi ập vào người gây cảm giác bức bối dù mới dứt mưa. Có lẽ vì chị vừa từ phòng máy lạnh đi ra. Người đàn ông, giờ trở thành bạn mới của chị tỏ vẻ lịch sự:
– Hay để tôi đưa cô về? Sẵn dịp cho biết nhà.
– Được rồi, không sao đâu, chúng ta còn gặp lại mà. Nhớ điện cho tôi nhé!
Bên ngoài, bóng tối đã ụp xuống, có lẽ là do mưa. Thành phố vẫn chưa lên đèn, những con đường loang loáng nước, nước vẫn tiếp tục nhỏ xuống từ các hàng hiên, mái nhà. Chị lắc đầu từ chối hai ba chiếc taxi mời gọi, đi bộ chậm rãi qua từng con đường nhỏ quen thuộc. Hình như một thời xa lắm, cô gái nhỏ vẫn thích trùm áo mưa đi dạo như vậy. Và hình như buổi chiều hôm nay, cuộc “coi mắt” lạ lùng như đùa như thật đã khiến người thiếu phụ tìm lại được chính mình. Từng bước, từng bước, mưa khiến ta mát rượi cả người, mưa rửa sạch mọi phiền muộn và lòng ta như cất tiếng hát cùng mưa: Rào, rào, rào… Khúc nhạc mưa của trời đất sao mà du dương êm ả thế, như mưa ngủ trong hồn ta vậy.
Trong chập choạng của buổi chiều muộn, trong cái ồn ào người xe của thành phố, người phụ nữ cứ đi, cứ đi, ung dung, thanh thản. Đi như thể tự bao giờ chị vẫn mải miết đi như thế…