Triển lãm cá nhân đầu tiên “Nắng nghiêng lưng trời” của Nguyễn Thị Thu Hiền với tranh, tượng, gốm, sắp đặt đang diễn ra tại Hội mỹ thuật TP.HCM đến hết ngày 9-5.
Nguyễn Thị Thu Hiền, sinh năm 1990. Ở lần triển lãm cá nhân đầu tiên này, Hiền bày hơn 60 tranh và gần 30 tượng gốm lớn nhỏ.
Triển lãm còn dành riêng một phòng trưng bày để tái hiện lại một phần không gian gia đình, nơi Hiền sống, sáng tác với sự hiện diện của bé Cám (sinh 2019) – con gái – là một phần thiết yếu của cảm hứng sáng tạo.
Hiền tốt nghiệp mỹ thuật năm 2015, mang bầu 2018, đầu năm 2019 thì sinh bé Cám. Chi tiết tưởng chừng đời tư này, nhưng lại rất đáng lưu ý. Vì số nữ sinh viên mỹ thuật sau khi tốt nghiệp mà còn theo việc sáng tác đã rất ít, trong thời gian thai sản mà có thể sáng tác còn ít hơn rất nhiều. Chính vì vậy, việc Thu Hiền chọn ra hơn 60 tranh và gần 30 tượng để triển lãm cá nhân lần này là một con số rất đáng kể và đáng nể. Chưa nói, năm năm qua, số tác phẩm mà Hiền đã bán đi cũng không hề ít. Điều này cho thấy sức làm việc và khả năng thu xếp, cân bằng giữa sáng tác và đời thường. Ở Việt Nam, tìm một nữ nghệ sĩ mà vừa vẽ tranh vừa làm tượng gốm và sơn mài, cũng khá ít gặp.
Về vật liệu, vốn có thế mạnh ở sơn mài và sơn dầu, nhưng vì lúc mang thai và cho con bú, Hiền đã chuyển sang tranh lụa, giấy dó, hoặc dùng acrylic cho an toàn hơn với bé Cám, cũng như thuận tiện, nhanh gọn hơn trong việc sáng tác. Khi bé Cám biết đi, việc làm gốm được Hiền áp dụng như cách để chơi với con và cả các đứa trẻ trong khu chung cư. Điều này giải thích vì sao triển lãm Nắng nghiêng lưng trời lại đa vật liệu như vậy. Nhiều tác phẩm trong triển lãm này được đặt tên là Cám.
“Thẳng thắn mà nói thì tác phẩm của tôi không có gì gọi là mới, là táo bạo, mà chỉ là một cảm giác mới, một niềm vui sống mới. Tôi cũng không quan trọng việc vẽ cái gì, mà chỉ luôn muốn giữ cái nhịp làm việc, để không phải vò đầu bứt tóc đi tìm cảm hứng, tìm động lực. Sáng tác như là ăn cơm, như là chăm con, như là làm việc nhà vậy thôi. Tôi thấy mình bận rộn vô cùng với việc nội trợ và chăm con nhỏ, nên lúc đầu vẽ trở thành thứ phải tranh thủ, phải linh động, rảnh đâu làm đấy, không chờ đợi. Mà nhiều khi chờ đợi lại quên mất ý tưởng, nhờ tranh thủ như vậy mà thành ra có phản ứng tự nhiên, thành ra nhẹ nhàng, nên một hai năm gần đây ngày nào tôi cũng làm việc được, khi thì phác thảo, khi thì mài, khi thì vẽ, khi thì nắn tượng, khi thì làm men…”, Thu Hiền chia sẻ.
Điểm nhìn chủ đạo trong sáng tác của Thu Hiền là cách pha trộn giữa sự hồn nhiên vốn có và chất cổ tích tìm thấy nơi đời thường. Dù không có chủ đích theo đuổi một trường phái nào, nhưng sự lãng mạn, vẻ huyền thoại và chất thơ đã mang lại cho nhiều tác phẩm của Hiền chất huyền thoại cổ điển một cách rất tự nhiên.
Vẻ đẹp, tình yêu, sự vui sống làm nên hào quang của chính đời sống, của chính các chủ thể trong tác phẩm. Mới xem qua, thấy vài tranh cho ta không khí của tôn giáo, như vẽ các thiên thần với đôi cánh và ánh hào quang tỏa rạng. Nhưng khi nói chuyện với Hiền, thì mới biết đây chỉ là một quan niệm, rằng: “Sự thương yêu, hạnh phúc, năng lượng tích cực lúc nào cũng làm tỏa ra hào quang, đâu cần đến các thiên thần mới có. Mọi thứ không phải cứ nhìn thẳng là tốt, mà đôi khi hãy nhìn nghiêng một chút, như nắng nghiêng qua cửa sổ, sẽ thấy mọi việc nhẹ nhàng, tích cực và hấp dẫn hơn”.
Cũng từng trải qua một số công việc, Thu Hiền đôi lúc có suy nghĩ thoáng qua là thôi dừng việc sáng tác lại, để nhường lối cho chồng đi được thong thả. Chồng của Hiền là họa sĩ Đinh Văn Sơn, một gương mặt mới đầy tài năng, sức làm việc đáng nể, đã dần khẳng định mình ở địa hạt sơn mài và gốm. Nhưng rồi chính Đinh Văn Sơn động viên và trợ giúp vợ rất nhiều việc, nên Hiền đã tìm lại được cảm hứng với hội họa, với sáng tạo.