Đăng quang hoa hậu khi mới 16 tuổi, Hà Kiều Anh có cả sắc đẹp, sự khôn ngoan và bản lĩnh của một người phụ nữ để tự khẳng định mình.
Sau đó, chị vừa theo đuổi nghệ thuật, vừa kinh doanh, nhưng rồi quyết định rời bỏ ánh hào quang của giới showbiz để trở về vai trò làm vợ, làm mẹ.
Gặp chị tại ngôi nhà ven sông Sài Gòn, được chị mời ăn một bữa cơm gia đình do đích thân chị vào bếp và khi chứng kiến người mẹ trẻ ấy dành tình yêu hết mực cho ba đứa con mới thấu hiểu sức mạnh nào đã giúp chị vượt qua bao khó khăn để ngày càng đằm thắm và mạnh mẽ hơn.
Chị làm thế nào để giữ được hình ảnh đẹp của một hoa hậu suốt bao năm trong lòng công chúng?
Hơn 20 năm qua, cuộc sống của tôi có quá nhiều thăng trầm. Để có được vương miện đã khó, nhưng chịu được sức nặng của nó còn khó hơn nhiều.
Ngay từ ngày đầu tiên khi được đội chiếc vương miện tôi đã cảm thấy một áp lực lớn. Khi đó là giai đoạn đất nước mới mở cửa, cuộc sống xung quanh rất giản dị, chứ bây giờ, cuộc sống đầy cám dỗ thế này, không biết mình có vượt qua không…
Tôi tâm niệm đã là hoa hậu thì phải sống đúng mực. Càng nổi tiếng càng phải sống giản dị, kín đáo, ra đường thể hiện phong thái nhẹ nhàng khoan thai. Những điều đó tôi được bà ngoại và mẹ dạy kỹ.
Tôi chẳng có bí quyết gì, có chăng là được thừa hưởng nếp sống của gia đình và cố gắng giữ hình ảnh đẹp trong lòng công chúng.
Cả bên nội lẫn bên ngoại tôi đều có học, hiểu biết, thế hệ trước truyền cho thế hệ sau nề nếp gia đình rất căn bản.
Ông nội tôi vốn là thứ trưởng Bộ Ngoại giao nhưng thời đó sống rất liêm khiết, Nhà nước cấp cho biệt thự nhưng ông không nhận, đem trả lại. Căn nhà ấy bây giờ là Đại sứ quán Lào.
Lối sống giản dị của gia đình đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều, giúp tôi luôn giữ được nề nếp, khiêm tốn, không phô trương. Mẹ tôi nuôi dạy con gái rất kỹ, từ nếp ăn, cách ở, nói chuyện phải thật dịu dàng.
Từ khi tôi nhận danh hiệu hoa hậu đến giờ có bao nhiêu lời lẽ thị phi, nhưng tôi chưa bao giờ nhờ báo chí thanh minh, cũng chẳng cãi cọ, đôi co làm gì.
Nếu lên tiếng thì vô hình trung lại tạo scandal về mình. Ngay như với tin đồn tôi có căn hộ giá trị 400 tỉ đồng cũng vậy, mình chẳng việc gì phải phản ứng với điều không có thực.
Dù cố tránh nhưng trong quãng đời đã qua, chị vẫn gặp không ít scandal. Điều gì đã giúp chị đủ sức vượt qua bao sóng gió?
Đúng là đã có khoảng thời gian gặp nhiều tai bay vạ gió nhưng tôi vẫn nghĩ mọi thứ rất lạc quan. Quan trọng là mình không có lỗi với chính lương tâm mình, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Khi sự cố xảy ra, tôi đau buồn lắm, cả tuần nằm ở nhà, nghĩ sao lại có sự bất công như vậy, mình có làm gì đâu mà phải chịu điều tiếng xấu. Nhưng rồi tôi tự trấn an, hết sức bình tĩnh để đối mặt với tất cả.
Thời trẻ tôi rất ít khi thất tình, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Người ta cứ nghĩ người đẹp thì nông cạn, nhưng tôi có giá trị riêng và không bị phụ thuộc vào ai. Cuộc sống của tôi có nhiều màu sắc, nhiều ý nghĩa, không phải có tiền mà mua được.
May mắn là tôi có sức khỏe tốt, luôn tràn đầy năng lượng và tôi truyền năng lượng đó cho cả gia đình. Con trai đầu của tôi giống như mẹ, năng động, hoạt bát lắm.
Không khí gia đình tôi lúc nào cũng rất vui tươi, lạc quan. Sống lạc quan thì dù cuộc đời có đau khổ mình cũng cảm thấy không quá khó khăn. Người đàn bà nhiều năng lượng chính là linh hồn của cả ngôi nhà.
Trong việc giáo dục con, tôi cho con chơi mọi trò, từ xem phim, học vẽ, học bơi lội, học nhảy, học piano, cưỡi ngựa, thể thao, kể cả những trò mạo hiểm như trượt tuyết, trượt băng nghệ thuật để các con dạn dĩ.
Tôi quan niệm rằng phải cho con nếm trải mọi thứ mới thấy được ý nghĩa cuộc sống. Có lẽ nhờ tính cách ấy đã giúp tôi vượt qua chông gai không quá khó khăn, bi lụy.
Ngay cả khi quyết định đầu tư, bao giờ tôi cũng nghĩ đến những điều tệ hại nhất để nếu có xảy ra thì không bị quá đau khổ và chuyển ngay sang làm thứ khác, nhờ đó cuộc sống nhẹ đi rất nhiều.
Trải nghiệm nào từ cuộc sống ấu thơ đã giúp chị có năng lượng sống tràn đầy như vậy?
Năng lượng ấy là do trời cho thôi. Trong cuộc sống, tôi nhiệt tình, sẵn sàng chia sẻ với mọi người, bạn bè gặp khó khăn thì sẵn sàng giúp đỡ. Quan trọng là mình phải luôn khỏe, còn khi yếu mệt thì chẳng thiết làm gì.
Từ ngày còn nhỏ, tôi được ông bà, cha mẹ chăm sóc chu đáo nhưng rồi khi cha mẹ ly dị nhau, mẹ dẫn tôi khi đó mới 5 tuổi vào Sài Gòn, ngay trên tàu thủy đã bị móc hết tiền. Đang ăn sung ở sướng, giờ phải ở nhờ nhà bạn, toàn ăn cơm chan nước lã, trứng luộc, thật khổ.
Ở nhờ nhà người ta nên không dám cười nói to nữa. Đến khi ông bà ngoại tìm được mẹ con tôi mới xin được ở chung cư trên tận tầng 5, không có nước, không có điện, chuột chạy như giặc…
Khi mẹ lấy chồng, tôi lại tủi thân là phận con riêng. Cứ khi ba chuẩn bị dạy học là tôi trốn vào góc bếp. Rồi mẹ dạy tôi nấu cơm bằng củi, lúc đầu bữa khô, bữa nhão, sau quen dần và tôi biết thêm các việc nữ công gia chánh.
Học lớp 2, tôi đã tự đi chợ nấu cơm, đón em, lau nhà, lớp 3 tôi học cắm hoa, bắt bông kem, nhận đồ về may thuê, làm quần quật từ sáng đến tối. Tôi học kinh nghiệm từ mẹ, cái gì cũng phải học.
Hồi xưa, khi phải học piano, tôi oán mẹ lắm, nhưng giờ thì cảm thấy hạnh phúc vì nhờ mẹ rèn giũa mà tôi lo được cơm nước tươm tất cho chồng con.
Đang là người mẫu, diễn viên đắt sô, từng lập ban nhạc đình đám một thời, vì sao khi đó chị lại bỏ hết?
Ông ngoại tôi là người rất có tâm hồn, làm thứ trưởng nhưng chơi đàn rất hay. Có lẽ tôi được hưởng gien di truyền từ ông.
Hồi 5 tuổi tôi đã học piano, học hát, học vẽ tranh, góp nhặt dần kiến thức về nghệ thuật. Xuất thân là người mẫu trước khi đi thi hoa hậu, lúc ấy tôi gầy khẳng khiu, cao nhòng.
Lần đầu tiên thử vai cho phim Vĩnh biệt mùa hè của đạo diễn Lê Hoàng Hoa mà không trúng, tôi buồn lắm. Sau đó tôi mới được chọn vào phim Người tình trong mơ của đạo diễn Trần Phương.
Phải đóng cảnh làm người mẫu khỏa thân, sau khi quay xong cảnh ấy, nước mắt tôi cứ tràn ra. Gần đây, vai diễn trong phim Đẻ mướn của tôi được đề cử Diễn viên chính xuất sắc. Với điện ảnh, tôi được sống những cuộc đời khác nhau, được thể hiện những tính cách khác nhau và được đến nhiều nơi rất đẹp…
Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết khả năng của mình tới đâu. Với điện ảnh, đâu phải dễ gì có nhiều vai phù hợp với mình, vả lại gương mặt tôi không được ăn ảnh. Khi thi ca sĩ, đậu thủ khoa Nhạc Viện, có học bổng nhưng tôi không chọn vì biết mình không có giọng hát thật hay.
Chưa có tố chất trở thành nghệ sĩ nổi tiếng thì theo đuổi con đường đó làm gì? Vì thế, tôi không đầu tư hoàn toàn vào nghệ thuật, chỉ coi đó là những trải nghiệm thôi.
Cuộc sống cứ đưa đẩy, trong tám năm, tôi sinh ra ba đứa con, rồi mất bao nhiêu năm nuôi con khôn lớn, phải nấu từng bữa cơm, chăm sóc từng miếng ăn cho con, chẳng đi đâu được nhưng không sao cả, vì tôi hiểu trách nhiệm làm mẹ là cao cả nhất. Điều lý thú là chính nghệ thuật đã giúp tôi nuôi dạy con tốt hơn.
Âm nhạc làm cho người ta sống mềm lại, tâm hồn lãng mạn hơn. Khi đưa con vào giấc ngủ, tôi luôn cho con nghe nhạc để tâm hồn con mềm mại lại.
Giàu có mà không có tâm hồn thì buồn lắm. Chồng tôi là người kinh doanh nhưng tôi biết chắc chắn anh ấy không thích yêu một người cằn cỗi.
Nhưng với chị, quyết định từ bỏ giới showbiz với quá nhiều hấp lực có dễ không?
Quả thật là đang độc thân, trước quyết định xây dựng gia đình riêng, tôi cũng phân vân lắm. Nhiều bạn bè lúc ấy cũng nói tôi đang có cơ hội tìm hiểu những người đàn ông khác, sao chôn chân vào một người đàn ông làm gì?
Nhưng tôi hiểu tất cả đều là phù du, phải biết trân trọng giá trị đích thực là hạnh phúc. Có người đàn ông thực sự hợp rồi mới chọn. Tôi lấy chồng năm 30 tuổi, sinh con đầu lòng khi cũng còn trẻ nhưng tôi không tiếc.
Tôi không phải đánh đổi điều gì, cái được lớn nhất là những đứa con, là hạnh phúc gia đình. Niềm vui lớn nhất đối với tôi là dõi theo từng bước chân của con, chăm sóc nhà cửa, chăm sóc chồng con…
Ngày xưa, quán cà phê Diva của chị rất ăn khách. Có phải máu kinh doanh đã thấm vào chị ngay từ nhỏ để rồi sau này tự kiếm tiền và làm giàu?
Đúng là ngay từ nhỏ tôi đã biết làm việc để kiếm tiền. Muốn có cái gì cũng phải lao động. Muốn có tiền mua truyện tranh thì phải nhận đèn lồng về đan thuê, nhận may đồ gia công ở chợ Bến Thành.
Khi ra thăm bà ngoại, tôi học nghề se nhang, cuốn thuốc lá để được mua sách. Nếu có tiền lì xì thì tôi nghĩ ngay đến chuyện dùng tiền để mua gì, bán gì.
Có lần, nhờ người quen ở Intershop, tôi mua được hai cây thuốc lá về bán lẻ cho các chú các bác ở chung cư để kiếm lời. Đến khi là hoa hậu, tôi không thích làm người đẹp ngồi đó chờ đàn ông cho tiền.
Năm 1998, tôi mở quán cà phê Diva đầu tiên. Quán đông khách và doanh thu cũng như lợi nhuận khi đó thật lớn đối với tôi. Tiền lời từ bán cà phê, từ đi diễn bao nhiêu năm tích cóp được, tôi dùng để mua lại các căn nhà hóa giá.
Cũng có rủi ro nhưng tôi chấp nhận một ăn một thua. Thắng lớn đầu tiên là căn nhà một người bạn, lời đến 300 cây vàng! Sau đó là những căn nhà hóa giá, những căn hộ…
Cứ thế tôi đi lên, từ từ tạo dựng cơ đồ. Từ khi lấy chồng, tôi chẳng làm kinh doanh nữa, ở nhà nuôi con, chỉ phụ giúp chồng, của chồng công vợ mà! Chồng làm khách sạn thì mình phụ giúp làm marketing thôi.
Con cái cần cha mẹ, vợ chồng đi làm cả ngày mà con cái để bơ vơ thì tội lắm, chưa kể trường hợp con còn có thể bị hư hỏng.
Giờ con cái cũng lớn rồi nên tôi dự định năm sau sẽ kết hợp với đối tác Hàn Quốc mở một thẩm mỹ viện lớn ở Hà Nội. Kinh doanh cũng có số, phải đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới thành công.
Ngoài ra cần có óc nhạy bén và cũng phải liều lĩnh, chấp nhận rủi ro. Tôi là phụ nữ nhưng tính lại đàn ông lắm, đã quyết là quyết. Thêm nữa, khi mình có tài sản rồi thì phải biết tạo công đức mới giữ được cái trời đã cho mình.
Có phải tình yêu chính là điểm tựa lớn nhất để chị làm trọn bổn phận của người vợ, người mẹ?
Trước khi lấy nhau, tôi và anh ấy đã là hai người bạn, biết nhau khá rõ. Sau 12 năm vừa tình bạn vừa tình yêu, tôi nhận thức được rằng tình yêu không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là sự chia sẻ, thông cảm với nhau rất nhiều thứ.
Cũng may là chồng đến giờ này cũng… chưa chán tôi và tôi cũng vậy! Anh là người đam mê công việc, có tâm, hiền lành, chẳng bao giờ hại ai, rất tận tụy với vợ con.
Đi làm về câu đầu tiên anh ấy hỏi là vợ đâu vợ đâu. Mình đã 40 rồi, không còn trẻ đẹp như xưa nên có được người yêu thương mình thì còn gì hạnh phúc hơn.
Với chị, làm thế nào để có cuộc sống giàu theo đúng như mình mong muốn?
Một người giàu có là người sống giàu nội tâm, giàu bản lĩnh, giàu lòng nhân ái, giàu yêu thương. Một gia đình giàu có là con cháu xung quanh, mọi người họ hàng quấn quýt bên nhau, thân thiết với nhau, khi người này gặp bất trắc thì được người khác chia sẻ ngay.
Giàu là giàu tình cảm, vì tiền bạc phù du lắm. Trải qua những thăng trầm, tôi hiểu rằng trong tích tắc có thể mất tất cả. Trong kinh doanh, sóng to thuyền lớn, nếu không có đức và giàu bản lĩnh thì sẽ bị mất hết.
Người kinh doanh thường phải nợ nần, chịu nhiều áp lực, phải lo cho cuộc sống của cả đội ngũ nhân viên, không làm ra tiền thì lấy gì trả lương cho họ?
Tôi không để cho con nhà nọ nhà kia, mà cho con tình yêu thương, cho con kiến thức, giúp con trải nghiệm cuộc sống để dần dần sống giàu.
Trong cách giáo dục con, chị coi trọng điều gì nhất?
Lòng nhân ái, biết yêu thương, chia sẻ với mọi người. Tôi không bắt con làm những điều con không thích, mà cho phép con chọn điều mà con thấy hứng thú, vui vẻ nhất. Quan niệm rằng hưởng thụ cuộc sống cũng nên vừa phải, tôi không bao giờ mua đồ hiệu cho con. Tôi muốn con có cuộc sống chân thành, giản dị.
Gia đình chị tận hưởng cuộc sống như thế nào?
Thú vui gia đình tôi cũng rất giản dị. Đó là chuẩn bị những món ăn thật ngon để mời bạn bè, miễn sao vợ chồng lúc nào cũng có nhau.
Hằng ngày, tôi tự chuẩn bị cơm nước và rất thích mời bạn đến nhà thưởng thức món ăn do tôi chế biến. Quan trọng nhất trong ngôi nhà là cái bếp, bếp ấm thì nhà ấm. Sở trường của tôi là món mì Quảng, phở gà, bún mắm, cơm gà…
Thú vui là sáng đưa con đi học, chiều đón con về, chăm sóc gia đình, nấu cơm chờ chồng về ăn, đi uống trà chiều với bạn bè… Ba đứa con tôi lớn nhanh lắm nên tôi phải tận hưởng từng ngày các con lớn lên.
Chồng tôi chịu thiệt thòi vì không được ở nhà nhiều với con. Vì vậy, cả nhà hay tranh thủ cuối tuần để đi chơi cùng nhau: mua sắm, đi ăn uống, xem phim. Chúng tôi thích quây quần cùng nhau xem những chương trình TV yêu thích.
Tôi rất thích dòng sản phẩm tivi SUHD 2016 của Samsung vì hiển thị rất rõ nét với màu sắc tự nhiên, xem phim hay giải trí rất đã mắt. “Gu” của hai vợ chồng là phim hành động, còn hai bé thích xem phim hoạt hình của Hollywood.
Chưa kể còn có kho trò chơi hấp dẫn có sẵn trên dòng tivi thông minh này nữa, nhiều trò chơi mà cả nhà đều có thể chơi cùng nhau. Ông xã và tôi còn thích chiếc tivi thông minh này ở thiết kế tinh tế và đầy thẩm mỹ, phù hợp với nội thất hiện đại của căn nhà.
Triết lý đạo Phật dường như có ảnh hưởng nhiều đến lối sống của chị?
Tôi nghiên cứu tâm linh để hiểu cuộc sống phải tạo công đức như thế nào và thấm thía triết lý nhân quả của đạo Phật, chẳng hạn gieo nhân nào gặt quả nấy, con gái nhờ đức cha, con trai nhờ đức mẹ, cha mẹ đều phải tu, sống có tâm…
Hãy chịu khó làm từ thiện nhưng làm từ thiện ở đâu mà để cha mẹ đói nghèo, anh chị em buồn thì lại không phải đạo. Làm từ thiện bằng cái tâm của mình, trong im lặng thì mới có công đức vô lượng để tạo ra kết quả sau này…