Những ngày cuối năm, chao ôi, cái lạnh gì mà lạnh khủng khiếp, từng đợt gió cứ thi nhau ùa về, như thể chỉ chờ tới ngày cuối năm thôi để rồi đồng loạt ập đến. Ngồi trong nhà nhìn ra phía mấy nhành lá non của cây bàng vừa nhú lên, đã thấy hơi lạnh bám quanh những chiếc tơ trắng mịn như nhung. Thêm chút mưa rắc lắc, khiến cho đất trời chìm trong giá buốt. Bầu trời không lấy một chút nắng. Bên kia khoảnh sân nhà ai, những nụ cúc, nụ hồng nghe chừng đang nhỏ lắm, nằm im trong giá lạnh chờ “thai nghén”, đợi xuân về ấm áp để bung hoa khai nhụy.
Những ngày cuối năm, xe cộ, người người đông đúc tỏa về trăm ngả. Những mảnh đời, số phận dường như đang tất bật mưu sinh mong có một cái Tết cận kề ấm no hơn. Phố vội vã, người tấp nập, chộn rộn trăm thứ âm thanh lẫn màu sắc. Cái lạnh cứ thế lướt dần qua những tòa cao tầng san sát, lướt qua những khuôn mặt người, những xe hàng, những gánh hàng rong… và chợt dừng lại trên những đống lửa tự phát bập bùng cháy khắp mọi ngóc ngách phố phường.
Những ngày cuối năm, đó đây cuộc hẹn cà phê của những người bạn lâu rồi không gặp. Ừ, thì cuộc đời biết bấy nhiêu cho vừa. Dành một chút thời gian ngồi lại bên nhau, sẻ chia dăm ba câu chuyện để thấy tâm mình dịu dàng quá đỗi. Nhấp ngụm trà, ngụm cà phê ấm nóng trong thời tiết lành lạnh, những giận hờn, những tị hiềm xin được cất giấu ở một nơi nào đó thật kỹ để cho tình bạn lên ngôi. Thật lạ lùng, những ngày cuối năm thân thương ấy niềm hân hoan dâng tràn, mỗi người như cảm thấy xích lại gần nhau hơn, trao cho nhau những nụ cười trìu mến… như thấy cả mùa xuân đang về rất gần…
Những ngày cuối năm mơ về cái Tết cổ truyền dân tộc, mơ bữa cơm sum họp gia đình do tay bà, tay mẹ đảm đang nấu nướng. Bữa cơm ấy sẽ khiến cho ta, những người con xa quê sẽ không bao giờ quên được. Bữa cơm dẫu có đủ đầy hay đơn sơ cũng đều mang phong vị, dấu ấn riêng của hơi ấm gia đình lan tỏa. Đôi khi, chỉ là nỗi nhớ thôi, trong lòng cũng đã dậy vị ngon, vị thân thương quê nhà lắm rồi. Là miếng chả giò giòn tan, quyện thơm mùi thịt, mùi cà rốt, mùi giá đỗ… beo béo ngầy ngậy. Là miếng mứt gừng cay xè, âm ấm, tê tê nơi đầu lưỡi. Là miếng cá mẹ nướng tận dụng từ than củi nấu bánh chưng, thơm lừng cả khắp xóm. Nhưng cái thú nhất vẫn là khoảnh khắc cả gia đình ngồi lại bên nhau, bên mâm cơm đầm ấm, nói chuyện rổn rảng. Khi đó, dẫu trong lòng còn bộn bề của năm cũ thì đều nhường lại sự an yên, thanh thản lạ kỳ. Chỉ có mâm cơm gia đình mới làm được điều đó…
Giữa cái khoảnh khắc giao thoa của năm cũ và năm mới, ta mới hay lòng mình đọng lại nhiều điều thú vị. Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn một hồi nghĩ tới sắp hết một năm rồi ư? Có cái gì đó nôn nao, nhớ lạ! Một nỗi niềm mà ai cũng dễ bắt gặp, năm nào cũng vậy. Một năm qua, trong bộn bề suy tư, một mình chợt thấy bản thân sống vội, sống nhanh, để tháng ngày trôi đi vô ích. Và giờ đây, ta tìm lại mình trong một buổi ban mai vừa chớm với ánh nắng vừa hong khô giọt sương mai trên một nụ hoa vừa hé nở, trong một tiếng chim ban chiều lích chích trên mái phố rêu phong. Ta chợt nhận ra cuộc sống thật vô thường, giống như giọt nước giữa đại dương mênh mông, hay hạt cát giữa muôn trùng sa mạc. Sẽ chẳng có phút giây nào tốt hơn khi ngay từ giây phút bản thân mình đã nhận ra và sống thật chậm lại, níu giữ tuổi thanh xuân với những ngày nắng trong veo, bằng tháng ngày mùa xuân phía trước.
Những ngày cuối năm, năm nào cũng vậy là những cảm xúc bâng khuâng ở trong lòng, tưởng tiếc, hoài niệm về những tháng ngày đã cũ. Và chộn rộn cho một năm mới sắp đến với bao nhiêu yêu thương đong đầy…
- Xem thêm: Nghĩ cuối năm