Nhân viên cũ ngạc nhiên khi nghe tin anh nộp đơn ly hôn vì vợ ghen tuông vô cớ sau khi nhận quyết định nghỉ hưu khoảng ba tháng. Vợ anh tuy không đẹp nhưng rất khéo léo trong cách xử sự, còn con cái đều có công ăn việc làm tốt. Con trai lớn của anh sau mấy năm làm việc ở một công ty nước ngoài đã có đủ tiền mua một căn hộ chung cư, để ra riêng sống cho thoải mái. Nói chung, mọi người đánh giá gia đình anh là một điển hình hạnh phúc. Vậy mà… Ai cũng mong đây chỉ là tin ngày Cá tháng Tư!
Nhóm nhân viên cũ đến thăm được anh tiếp trong căn phòng khách nhà của con trai. Không còn hình ảnh sếp oai vệ, phong độ ngày nào, thấy anh… xuống quá! Mái tóc bạc trắng, đôi mắt như sâu hơn trên gương mặt xương xương không giấu được vẻ mệt mỏi. Anh nói giọng buồn buồn: “Chẳng ai muốn ly hôn ở tuổi này đâu, nhưng bao nhiêu năm chịu đựng đã đến giới hạn mỏi. Không ai có khả năng đóng vai trò làm đẹp cuộc hôn nhân của mình mãi được!”.
Theo lời anh kể thì anh và chị không hạnh phúc từ rất lâu rồi chỉ bởi tánh ghen tuông nhiều khi đến mức vô lý của chị, nhưng anh cứ phải chịu đựng vì nhiều lý do, con cái, sự nghiệp, tài sản… Giờ đây khi không còn gì để giữ nữa, anh chấp nhận phương án chẳng hay ho này.
Bao nhiêu năm anh phải sống gần như gồng mình trong cái khuôn khổ mà anh tự đặt ra nếu muốn yên nhà yên cửa. Cái ghen vô lý và bệnh hoạn của chị như sợi dây trói chặt anh lại, có muốn vùng vẫy để thoát ra cũng phải chịu nhiều sự ràng buộc hay tác động khác đành phải chấp nhận, hy sinh nhiều thứ để giữ hạnh phúc gia đình.
- Xem thêm: Chuyện… “người ta thường tình”
“Có lần mình vừa đi công tác về mệt mỏi rã rời, cô ấy chẳng những không có lời nào nhẹ nhàng thăm hỏi mà tra gặng đi với ai, đã làm gì, ở đâu… Rồi cô ấy đưa cho mình một ly nước. Không biết nghe lời ai, cô ấy lấy mấy sợi tóc của mình cùng mấy sợi tóc của cô ấy rồi đốt lên hòa với nước bắt mình uống.
Quả thật lúc đó mình chỉ muốn cầm lấy ly nước đập một phát thật mạnh rồi bỏ đi, nhưng hai đứa nhỏ xúm vào can gián mình mới nguôi. Mình cương quyết không uống ly nước, cô ấy làm mình làm mẩy gần cả tháng trời kiểu như bởi mình có ý muốn ngoại tình nên không chịu uống.
Những chuyện đại loại như vậy nhiều lắm, kể không hết! Cuộc sống của mình quả là chẳng dễ thở chút nào, đến cơ quan cố giữ gương mặt tươi cười, về nhà lại phải chịu đựng những nghi ngờ, bóng gió, xỏ xiên…”.
Cũng theo lời anh, giọt nước tràn ly là kỳ vừa rồi anh bị té gãy chân, phải nằm bệnh viện cả tuần lễ. Trong thời gian nằm viện có chị bạn học cùng lớp ngày xưa ở nước ngoài về chơi, biết tin anh bệnh, chị đến thăm.
Ngày xưa hai người từng có một thời yêu nhau, sau đó chia tay vì nhiều lý do như bao chuyện tình yêu thường tình trên thế gian này. Người bạn cũ vì không còn gia đình ở đây nên cũng rảnh rỗi, chị đến thăm anh nhiều lần, mỗi lần đến chị mua thức ăn và ngồi nói chuyện với anh rất lâu, thỉnh thoảng chị bóc cam, gọt táo đưa anh ăn. Những điều này làm vợ anh… nổi điên!
Cao trào là một hôm chị mang cơm vào cho anh thấy hai người đang nói chuyện gì đó cười vui. Tuy không nói ra, nhưng nhìn nét mặt vợ, anh biết sóng gió, bão tố chỉ chờ dịp là bùng lên.
Đến hôm anh khỏi bệnh, gia đình làm một bữa tiệc ăn mừng, cảm ơn bạn bè tới lui, động viên thăm hỏi. Giữa đông đủ mọi người, đang vui vẻ bỗng dưng vợ anh gào khóc thật to, nói là bao nhiêu năm chị khổ vì anh, chịu đựng tính trăng hoa của anh mà chỉ bằng linh cảm chứ chưa từng “bắt tận tay”.
Giờ đây qua trận bệnh của anh, chị mới biết lâu nay anh ôm mãi mối tình cũ, sống bên vợ mà chỉ nghĩ đến người khác, nay người yêu về nước tới thăm chị chứng kiến rõ ràng tình ý hai người. Cuối cùng chị tuyên bố: “Anh đường anh, tôi đường tôi”. Sau đó anh dọn sang ở với con trai. Anh nói: “Bao nhiêu năm coi như tội lỗi do mình, bà ấy nói sức chịu đựng của bà ấy có hạn”.
Nhân viên cũ ngồi chơi với anh một lúc rồi về, họ không biết an ủi anh điều gì. Chỉ thấy thương anh, tưởng anh sẽ có những ngày nghỉ hưu êm đềm vậy mà giờ đây lại “cơm niêu nước lọ”, thui thủi một mình (con trai anh đang đi công tác nước ngoài). Và cũng thấy thương chị nữa, chỉ vì tính ghen tuông vô cớ, sống bằng ảo giác khiến anh chạm đến ngưỡng của giới hạn mỏi. Thật không hy vọng gì họ có thể trở lại với nhau được nữa!