Buổi chiều chạy xe chầm chậm qua những con phố nhỏ của Trà Vinh, chợt nhớ lâu rồi mình mới trở lại đây. Cô bạn cứ rủ rê: Xuống chơi đi, thị xã mới lên thành phố, nhiều cái mới lắm nghe.
Ừ, thì xuống. Nói vậy chứ từ tháng 3 đến giờ mới xuống được. Cảm giác về thành phố trẻ măng này vẫn như bao lần đến trước: Bát ngát màu xanh!
Miên man màu xanh… Những con đường xanh, những ngôi trường xanh, ao Bà Om xanh, những ngôi chùa xanh, dòng Long Bình xanh…
Bước vào khuôn viên ao Bà Om, chỉ cách trung tâm thành phố khoảng năm cây số đã thấy rợp ngời cây cao bóng cả.
Mặt ao vuông bình lặng êm ả như không khí buổi chiều tà. Nước trong xanh soi bóng những hàng cây dầu đời đời cổ thụ không biết có mặt nơi đây từ những năm nào xa lắc. Chỉ thấy biết bao gốc rễ sần sù nhô cao lên khỏi mặt đất qua bao biến thiên của tự nhiên.
- Xem thêm: Hàng rào xanh
Ngang qua một gốc cây có rễ giăng ngang thành một chiếc ghế dài với hai thân song song chĩa thẳng lên nền trời cao vút, mấy cô cậu học sinh ngồi vắt vẻo trên cao nhí nhố cười đùa khiến buổi chiều ấm lại, bớt phần tịch mịch.
Lại nhớ những ngày Ok Om Bok. Từng ngọn đèn gió được thả lên bầu trời xanh thẳm. Thắp sáng cả vùng đất quanh đây mà nghe lòng rộn ràng không khí hội hè.
Trở về thành phố, những con đường thân quen vẫn mở rộng vòng tay đón khách. Dù đã lên thành phố, vùng đất nơi đây, với tôi, vẫn ấm áp cảm giác bè bạn ngày nào.
Vẫn năm con đường trục chính từ số một đến số năm đi qua. Những con đường trải bao năm tháng vẫn in dấu ấn không hề thay đổi trong lòng cư dân xứ này.
Từ những ngày đầu đến đây, Trà Vinh bao giờ cũng xanh thắm trong tôi với không gian u tịch, cổ kính, với những hàng cây cổ thụ xòe tán bên đường.
Đặc biệt nhất vẫn là cách người dân ở đây gọi tên đường. Bạn muốn hỏi đường 19-5 ư? Có khi người đi đường ngơ ngác đó. Chỉ khi bạn nói “Đường cây me”, họ sẽ gật đầu: “À, biết rồi! Bên kia kìa”.
Cứ như thế, đường Phạm Ngũ Lão là đường ngọc lan. Đường Lê Thánh Tôn là đường cây sao, đường Lê Lợi là đường bằng lăng…
Cô bạn Trà Vinh của tôi kể, có lần có nhà báo tìm đến phỏng vấn cô về mấy hàng cây đặc thù trên các con đường, sợ cô “bịa” thêm nên đã dẫn một ông bạn có chức sắc ở địa phương đi kèm để “cầu chứng”.
Bằng chứng càng thuyết phục hơn bởi nơi đây mỗi gốc cây đều được đánh số như con người được đặt tên. Đúng là thú vị!
Vì vậy xưa giờ với tôi vùng đất này bao giờ cũng được bao phủ trong một màu xanh vô tận. Cái màu xanh không chỉ của tự nhiên mà do con người đã trân trọng gìn giữ để tự hào về nó.
Và du khách đến đây, say đắm trong màu xanh ngút mắt đó đã từng có cảm nhận đây là một khu du tích xanh, là nơi “Mọi dòng sông như ngừng lại”.
Tôi đã đi miên man trong chiều Trà Vinh xanh. Đi đến khi bóng tối lên dần trên thành phố xưa là thị xã này. Và đêm càng xanh hơn trong tình thân bạn bè, khi chúng tôi cùng nhau thả dài dọc bờ kè Long Bình, một bờ kè xanh mới xây dựng đẹp như một giấc mơ.
- Xem thêm: Mưa bông sao
Những cơn gió từ sông Long Bình thổi lộng mang theo chút mùi vị của mùa gió chướng từ ngoài sông Cổ Chiên thổi vào khiến không gian đêm càng xanh hơn, càng bồi hồi nao nức với bước chân mùa đông đang đến.
Bạn tự hào khoe cảnh tượng đông vui của những gia đình đưa nhau ra hóng mát trên công viên – bờ kè, một sinh hoạt mới mẻ của thành phố.
Từ cách nói của bạn, những điểm nhấn màu xanh trên thành phố cổ kính trầm mặc này chợt xôn xao âm hưởng nồng ấm lâng lâng của đất trời sắp chuyển mùa.
Có phải tất cả cảm xúc ấy đã hòa quyện trong tôi đêm nay? Nên ngồi nhâm nhi từng ngụm cà phê thơm phức cùng bạn bè trong một quán quen bên bờ sông mà tôi lại nghe nồng say men rượu Xuân Thạnh (Vĩnh Trường) vừa uống buổi chiều.