NGUYỄN LOAN
Ngỡ em mang ngọn lửa trên người
Mùa đông lạnh anh ngồi gần rất ấm
Màu áo đỏ cứ hừng lên ngời thắm
Ngọn gió nào thấm được vào trong?
Dưới trời mưa em đi áo ướt không?
Làn tóc rối, ánh lửa hồng có tắt?
Cứ bừng cháy một “hòn than” đỏ rực
Như tình yêu tiếp lửa ở con tim
Biết em ưa màu đỏ – anh tìm
Nhìn em mặc lòng anh sung sướng quá
Mùa cưới đến tiết trời đang rét giá
Ai qua cầu “cởi áo cho nhau”…?
Thương mẹ nghèo từng chịu mấy lần đau
Xé manh áo may cờ hồi kháng chiến
Màu cờ đỏ bay giữa vùng giặc chiếm
Sáng lòng dân, thiêu cháy mặt quân thù
Áo ai mang những năm tháng trong tù
Cái màu đỏ nói lên lời quyết tử
Máu liệt sĩ viết nên ngàn trang sử
Người hy sinh trao áo lại người còn…
Ôi! Cái màu sắc ấy như son
Em đang mặc cháy bùng lên ngọn lửa…
PHAN THÀNH MINH
Nhìn thôi…
Cũng đã thấy ngon
Chưa ăn
Nếm tiếng cười giòn đã phê
Môi hồng ửng cả chợ quê
Than hoa vắt mỡ cá trê
Gọi mời!
Trắng phau phau
Sợi bún tươi
Mắm nêm đâu dám mở lời chào xuân
Ớt sừng bẹo má bồ quân
Hành hương xà lách chen chân rau mùi
Hớp hồn nhà khó…
Ấy ơi!
Con tim lạc nhịp mất rồi còn đâu
Chờ làm sao tới… kiếp sau
Van em
Cởi yếm bắc cầu anh sang.
P.N. THƯỜNG ĐOAN
sợ gì mà không yếu lòng khi người nói yêu ta
bỏ oi bức ra khỏi thành phố đi về phía biển
ngắm nắng
nắng bây giờ không giống lúc mặt trời lên
ngày hôm qua càng khác
tự tạo cảm giác chiêm bao để được gặp tình
mở tung gió biển tìm mùi yêu bất trắc
con đường biển đẹp, quá đẹp
con đường chưa kịp suy nghĩ ai sẽ đi qua
hạnh phúc và bất trắc cùng nửa vòng cung phải
em rẽ trái tự hào nguyên thủy
lá non như sự yếu lòng của người được yêu lần nữa
màu ngọc thạch trong veo khoe với trời đất nụ cười
ác mộng tan nắng đã lên rồi
nắng đã lên rồi
cúi xuống cánh hồng thắm đậm mùi người
tất tả yêu tất tả rên xiết
oằn oại rực nóng nhòa nhập vô thức
ta dập đời dưới mền chiếu tan hoang
ngày mới quá nên phải trải lòng ra nhận
lông tơ tràn trên bàn tay đầy đường chỉ vừa thay
con đường về biển lóc xóc nụ nụ hôn
mùa cuối đông dạt về phía kia ốc đảo
mặc mắt sứa bốc lửa xanh ngạ quỷ chế nhạo
chân còng cuống quýt reo
ta đốt cạn ngày còn
nắng tím cưỡi đầu sóng quàng thủy chung vào chân chim bói cá
con đường mới nối em vào người lạ.