Khi Vancouver không đủ chỗ cho giấc mơ bóng đá

Tôi vẫn nhớ cảm giác lần đầu bước chân vào một thành phố đăng cai World Cup — mọi thứ như đang “thở” cùng nhịp bóng lăn. Nhưng có lẽ ở Vancouver, mùa hè 2026 sẽ không dễ thở đến thế. Người ta nói, chỗ ngủ khi đó sẽ đắt hơn cả vé xem trận chung kết.

Một góc nhìn tuyệt đẹp từ trên không của đường chân trời trung tâm thành phố Vancouver
Một góc nhìn tuyệt đẹp từ trên không của đường chân trời trung tâm thành phố Vancouver

Một báo cáo của Deloitte (do Airbnb ủy quyền) mới công bố cho thấy, Vancouver và khu vực Metro Vancouver sẽ thiếu khoảng 70.000 đêm lưu trú trong suốt kỳ World Cup 2026. Con số nghe qua tưởng chỉ là thống kê khô khan, nhưng phía sau nó là những câu chuyện rất người: du khách ngủ trong xe thuê, gia đình chia sẻ căn hộ đang ở, và cả những cơ hội kinh tế đang chậm rãi trôi đi như dòng nước lạnh sông Fraser.

Giá phòng đã bắt đầu “sốt”. Có người đùa rằng, để xem một trận bóng ở Vancouver, bạn phải bán nửa tháng lương chỉ để thuê một đêm khách sạn. 2.000 CAD một đêm – một con số khiến ngay cả những người hâm mộ cuồng nhiệt nhất cũng phải chùn tay.

Chính quyền tỉnh British Columbia đang khuyến khích người dân cho thuê nhà riêng (principal residence) của mình qua các nền tảng ngắn hạn, như một cách giúp thành phố “ở rộng ra” giữa mùa du khách. Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản thế. Vancouver là thành phố của những quy định — cẩn trọng, rành mạch, và đôi khi cũng chật chội như chính những trang giấy hướng dẫn thủ tục.

Luật cho thuê ngắn hạn ở đây vẫn nghiêm ngặt: muốn cho thuê, bạn cần có giấy phép kinh doanh, số đăng ký, đóng thuế lưu trú đô thị (hiện đã tăng từ 6% lên 8,5% để bù chi phí tổ chức). Thành phố kêu gọi người dân “mở cửa”, nhưng rồi lại dựng lên hàng rào thủ tục – một nghịch lý mà người Vancouver vốn quen sống trong trật tự chỉ biết nhún vai.

Buổi sáng mùa thu, tôi đi dọc bờ biển English Bay, nhìn những dãy căn hộ kính soi nắng. Mỗi căn nhà như giữ hơi ấm riêng, khép kín sau những bức rèm. Ai cũng có lý do để không chia sẻ không gian của mình. Vancouver là thành phố ưa yên tĩnh – người ta sợ ồn, sợ đông, sợ cả việc thay đổi nhịp sống đã cân bằng.

Thế nên, khi Airbnb đề nghị nới lỏng quy định, phản ứng của cư dân không chỉ là “lo ngại về an toàn”, mà còn là nỗi sợ bị xáo trộn. Bởi đôi khi, sự ổn định cũng là một cách khước từ những cơ hội lớn.

Ở góc quán cà phê gần trạm SkyTrain, tôi gặp Sam – một kỹ sư trẻ thuê căn hộ 40m² trong trung tâm. Anh cười, bảo: “Tôi từng nghĩ sẽ cho thuê căn này mùa World Cup kiếm thêm ít tiền, nhưng giờ tôi còn chưa chắc mình có được ở lại.” Chính quyền thành phố đang siết mạnh những căn hộ cho thuê không đăng ký. Một mặt họ khuyến khích mở cửa, mặt khác lại bắt người dân đóng thêm khóa.

Giữa thành phố có giá nhà thuộc hàng đắt đỏ nhất Bắc Mỹ, “một chỗ ngủ” đôi khi là thứ xa xỉ hơn cả giấc mơ vô địch. Báo cáo của Deloitte không chỉ nói về phòng trọ – nó phản ánh một cơn thiếu hụt sâu hơn: thiếu sự linh hoạt, thiếu tầm nhìn đô thị dài hạn. Vancouver đang đứng trước câu hỏi khó: Làm sao đón du khách mà không khiến chính cư dân phải trả giá?

Các ký túc xá của Đại học British Columbia được dự kiến mở cửa cho du khách, nhưng chẳng thể bù hàng chục ngàn đêm thiếu hụt. Trong khi đó, khách sạn và nhà dân đều “gồng” tăng giá, khiến nhiều người lo ngại khách du lịch sẽ chọn bay sang Seattle hoặc Calgary – nơi vẫn có thể xem World Cup và ngủ với giá rẻ hơn.

Nếu điều đó xảy ra, Vancouver sẽ mất hàng chục triệu đô-la tiền du lịch, nhưng có lẽ còn mất nhiều hơn: cơ hội để được thế giới nhìn thấy mình – một thành phố mở, thân thiện, biết chia sẻ.

Tôi thích cách người ta ví các giải đấu thể thao như “ngọn lửa truyền cảm hứng” cho cả quốc gia. Nhưng ngọn lửa ấy chỉ cháy khi có những ngôi nhà mở cửa, những con người sẵn lòng đón tiếp. Một thành phố không thể sống chỉ bằng hào quang sự kiện – cũng như một trận đấu không thể chỉ có bàn thắng mà thiếu khán giả.

Vancouver có thể chưa nhận ra: cái thành phố này không thiếu nhà, chỉ thiếu sự sẵn lòng.

Và đôi khi, điều cần nhất để làm nên một mùa World Cup rực rỡ, không nằm ở sân cỏ, mà ở khoảnh khắc ai đó khẽ mở cánh cửa sổ, mỉm cười, và cho thế giới bước vào.

Exit mobile version