Vừa đi vừa kể chuyện, thế mà anh Hùng vẫn nhìn thấy một con cua đá. Cua vừa bò qua đường là chui ngay vào hốc đá. Anh phi theo, nhanh như thoắt, vạch bụi cây và thò tay vào hốc, thế là chú cua bị tóm. Lôi được con cua đá ra, anh cười khanh khách, khoe với chúng tôi. Cua này giờ hiếm rồi, cả ngày may mắn lắm mới bắt được khoảng trên dưới chục con, bán được chừng sáu, bảy chục ngàn đồng. Sau khi bắt được mấy con cua và kiếm được khúc gỗ mục to bằng bắp đùi, anh chia tay chúng tôi, về nhà ăn trưa. Anh nói chúng tôi cứ men theo suối là tới được thác, leo hết bậc đá và đường mòn sẽ gặp cửa hang. Đường vào hang Na, hang Lạng thì dễ, nhưng tới được thác Xoan, thác Lưng Trời thì rất khó.
Anh Hùng thích thú khi bắt được chú cua đá
Vậy là chúng tôi đã ở giữa rừng Xuân Sơn. Ở đây, nếu không có đồng hồ và la bàn thì dễ dàng bị mất phương hướng, chẳng biết mấy giờ và đâu là hướng ra. Mưa rừng vào cuối thu – đầu đông không lớn nhưng đủ làm cho chúng tôi khổ sở. Đường đá ẩm ướt vừa bẩn, vừa trơn như đổ mỡ, giày bị bám đầy đất sét nên mất tác dụng bám đường. Nhưng dù chân có run, toàn thân có mệt mỏi, chúng tôi vẫn cố gắng đạt cho được mục đích. Giờ chỉ còn tiếng suối, tiếng chim kêu, thỉnh thoảng mới gặp được một người Mường đi chặt chuối rừng đem về cho bò ăn.
Đi trong sương mù, nhiều đoạn đường đã bị lở, một bên là vực sâu hun hút
Phút dừng chân hỏi đường tại bản Lấp
Ông Hà Văn Nông kể cho chúng tôi nghe về Xuân Sơn khi đan rọ đựng nồi để tránh cho sàn nhà, quần áo không bị bám tro đen
Vẻ đẹp hoang sơ, nguyên vẹn của núi rừng đã kích thích chúng tôi bước tới. Những gốc cây cổ thụ cao hàng chục mét, thẳng tắp, có cây gốc với hốc lớn đủ cho một người chui vào. Khu rừng già này có nhiều loại cây quý, trong đó có những cây trầm hương mà vòng thân một người ôm không xuể. Có những thân cây to bị đổ chắn ngang suối, bên cạnh là những mầm xanh mới đang sinh sôi nảy nở. Quả thực chúng tôi chưa thấy bao giờ cảnh sắc hoang sơ, nguyên sinh như thế. Nước suối trong vắt, mát lạnh, có cảm giác tinh khiết hơn cả nước máy dưới xuôi…
Cứ mỗi lần nghe thấy tiếng nước đổ ào ào là chúng tôi biết sắp tới một con thác mà chẳng biết đâu là thác chính. Thác sau thường lớn hơn thác trước, nước đổ ào ào xuống từ vực cao chừng năm thước, rồi mười, mười lăm thước, thậm chí cao hơn thế, tạo thành những hồ nước sâu hun hút, xanh biếc bên dưới. Gặp thác, cơ thể đang nóng bức nhưng chúng tôi phải khuyên nhau từ từ tiếp cận vì nếu bị nước đổ ngay vào người thì rất dễ bị cảm lạnh.
Suối thác, hang động có vẻ đẹp thật kỳ lạ. Bữa ăn nhanh giữa rừng già hôm ấy cũng thật ngon và đáng nhớ. Một chuyến đi chưa thể đến hết các điểm của Xuân Sơn xinh đẹp nhưng với chúng tôi, như thế cũng đã mãn nguyện. Nhiều hình ảnh mà chúng tôi chụp được hẳn là hiếm hoi, khó tìm thấy những bức tương tự trên các trang mạng chuyên về du lịch hay trên báo in. Tình của núi rừng như đã thấm vào suy nghĩ của chúng tôi. Từ tình yêu rừng mới thấy bảo vệ rừng là quan trọng biết nhường nào. Rừng không chỉ là vàng, mà chính là sự sống của Trái đất, nơi con người đang tồn tại như một thành phần hữu cơ.
Bài và ảnh Hải Dương