Nhưng trước mắt, các nhà quản lý cũng cần thay đổi quan điểm về vàng. Nếu thừa nhận bản chất hàng hóa của vàng, phương thức quản lý phải đổi mới cho phù hợp. Do đặc điểm lịch sử và vì nhiều nguyên nhân khác nhau, người dân nước ta đã sở hữu một khối lượng vàng miếng khá lớn, nếu không nói là quá lớn. Hãy xem đó chính là nguồn cung vàng từ nội địa, một nguồn cung trên thực tế có thể đảm bảo đầy đủ cho nhu cầu mua bán vàng trong nước. Cần khuyến khích đưa nguồn cung này ra thị trường vàng nội địa bằng cách cho phép rộng rãi doanh nghiệp tư doanh kinh doanh vàng miếng. Biện pháp này trước hết sẽ làm giảm bớt nhu cầu nhập khẩu vàng, tiết kiệm được ngoại tệ. Việc quản lý nhà nước đối với hoạt động này chủ yếu nhằm đảm bảo chất lượng vàng để bảo vệ lợi ích người tiêu dùng, đồng thời ngăn chặn buôn lậu và đầu cơ. Mặt khác, kể từ nay, việc sản xuất mới vàng miếng cần được kiểm soát chặt chẽ theo kế hoạch nhằm giảm dần phương tiện tích trữ vàng trong dân. Việc thực thi chiến lược sung dụng tài nguyên hiệu quả sẽ khuyến khích được người dân bán vàng để gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng chứ không phải làm điều ngược lại là rút tiền tiết kiệm để mua vàng. Khi nền kinh tế nước ta lấy lại đà tăng trưởng của nó cùng với sự hồi phục của nền kinh tế thế giới, khi giá nhà đất lại tăng vọt cùng với sự khởi sắc của thị trường chứng khoán và sự ăn nên làm ra của các doanh nghiệp trong nước, chúng ta sẽ không tìm thấy vị trí của vàng trong danh mục đầu tư của bất cứ nhà đầu tư nào.
Huỳnh Bửu Sơn